Trượng phu nói ra những lời này, Vương Lý Thị mới thả lỏng trái tim lo lắng mấy ngày nay.
Mộc Cẩn không lập tức đồng ý.
Những ký ức để lại của nguyên chủ cũng không hoàn chỉnh, nàng còn chưa hiểu hết chuyện hiện tại.
Vương Bảo Sơn định ngồi xuống thì bị Vương Lý thị đuổi ra ngoài.
Mộc Cẩn hơi ngồi dậy không biết chuyện gì đang xảy ra.
Vương Lý thị thấy nàng không hiểu bèn giải thích: “Hai đứa bé còn chưa được bú sữa, không để đói được đâu.
”Hóa ra là muốn để nàng cho con bú.
Mộc Cẩn nghe thấy thì tê cả da đầu.
Mặc dù đối mặt với người giống mẹ hiện đại đến bảy tám phần, nàng sẽ không quá sợ hãi nhưng vừa mới xuyên đến nên không nhập vai dễ như vậy được.
Đối với hai đứa bé cũng không có cách nào sinh ra tình mẫu tử.
Chẳng qua đã chiếm thân thể người ta, Mộc Cẩn chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời Vương Lý Thị.
Vương Lý thị thay phiên bế hai đứa bé đến trước ngực Mộc Cẩn, để cho chúng bú sữa.
Mộc Cẩn cứ chịu đau, không thèm quan tâm đến.
Có thể là do sau khi chồng qua đời nên thân thể mệt mỏi quá mức, đứa bé mút hồi lâu cũng không ra chút sữa nào.
Vương Lý thị buồn bực thở dài rồi nhíu mày.
Thấy trên khuôn mặt tương tự mẹ mình xuất hiện đau khổ như vậy, Mộc Cẩn cực kỳ lo lắng.
Thời xưa chưa có sữa bột, nếu không có sữa thì không có cách nào nuôi sống hai đứa bé.
Mộc Cân lại nhịn đau cùng Vương Lý thị thử nửa ngày, cuối cùng đổi lại vẫn là sự thất vọng.
Có lẽ là hai đứa bé đói nên khóc oa oa, người lớn nhìn rất sốt ruột.
Cuối cùng Vương Lý thị vỗ trán nhớ ra: “Ta đến nhà Kim Bảo một chuyến, không biết vợ hắn hết sữa chưa.
”Kim Bảo cùng tộc