Ở trên người Vương Bảo Hưng, Mộc Cẩn không chỉ nhìn ra ông là một lão nông dân trí tuệ và thực tế, còn có tầm nhìn xa trông rộng vượt xa những người khác.
Có lẽ ông đọc sách không quá giỏi, đến già cũng chỉ là một Đồng sinh, nhưng năng lực làm việc thật sự của ông vượt xa đại đa số người khác, cho dù là hiện đại hay là cổ đại.
Mộc Cẩn xuyên đến cổ đại gần nửa năm, trong thời gian nửa năm này chưa có một giọt mưa nào rơi xuống, thực sự làm mọi người lo lắng.
“Nhị bá, ngài nói xem khi nào chúng ta mới có thể có mưa đây?”Thật ra thứ nàng muốn hỏi chính là nếu từ đầu đến cuối đều không có mưa thì bọn họ nên làm cái gì bây giờ.
Trong không gian của nàng dự trữ rất nhiều lương thực thêm cả đồ ăn ở cửa hàng tiện lợi, cộng lại cũng đủ cho nàng cùng hai đứa nhỏ ăn trong sáu bảy năm, tính thêm cả lương thực nhà Vương Bảo Sơn ăn xong dư lại tiếp tế cho bọn họ, cũng có thể chống đỡ thêm hai ba năm nữa.
Nhưng người trong thôn thì phải làm sao bây giờ?Mộc Cẩn không thể nào cơm no rượu say, rồi trơ mắt nhìn người trong thôn đói chết được.
Cho dù nàng lấy tất cả lương thực ra, phân phát hết cho người trong thôn, thì cũng chỉ có thể giúp bọn họ cầm cự nhiều nhất mấy tháng mà thôi.
Hiện tại nhìn không thấy một chút hy vọng nào là trời sẽ mưa, thông minh như Vương Bảo Hưng cũng đoán không ra ông trời đến khi nào mới cho mưa xuống.
Có lúc ông chống quải trượng xuống ruộng đi một vòng, nhìn những vết khô nứt trải kín trên mặt ruộng, thậm chí cảm thấy có lẽ bọn họ sẽ không có giọt mưa nào giống tiền