Editor: Tử Mẫn (tuanh0906vnh)
"Khoan đã."
Liễu Phất Y nghi hoặc dừng lại.
Lăng Diệu Diệu sờ soạng trên người một lúc, cuối cùng tìm thấy một quả tú cầu màu đỏ cỡ bằng hạt óc chó ở bên hông, nàng vo nó thành một nắm, ném về phía đối diện, tú cầu đập vào ngực Liễu Phất Y, văng ra rơi xuống chân chàng.
Liễu Phất Y bị nàng ném đến ngẩn cả người.
"Huynh mau ném lại cho ta, nhanh lên." Nàng thúc giục, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Liễu Phất Y cúi xuống nhặt tú cầu, tua rua màu đỏ nằm trên bàn tay trắng bệch.
Chàng quan sát nó, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
"Nhanh lên." Lăng Diệu Diệu dựng tai chú ý động tĩnh trong phòng.
Chàng khẽ ném, tú cầu bay về phía Lăng Diệu Diệu, không biết đụng phải thứ gì mà bị bật trở về, lại rơi dưới chân Liễu Phất Y.
Liễu Phất Y lập tức thay đổi sắc mặt, trong này có một kết giới vô hình.
Vào được, không ra được.
Nếu một trong hai người họ đi về phía đối diện, biết đâu sẽ giống quả tú cầu kia, thần không biết quỷ không hay bước vào một kết giới vô hình.
Diệu Diệu cân nhắc câu chữ nói: "Phất Y, có thể chúng ta không ở cùng một chỗ."
Trong cốt truyện gốc, giả thiết này thật sự quá phức tạp.
Là một sinh viên Toán Tự nhiên, lúc đọc tới chỗ này Lăng Diệu Diệu nghĩ trăm lần cũng không ra, thậm chí nàng còn vẽ sơ đồ cẩn thận nghiên cứu một chút, sau đó kết luận là...!Phù Châu chắc chắn không giỏi Vật lý.
Nàng thuật lại hiện tượng một cách kỳ diệu thật khiến người ta níu lưỡi, lại còn dùng chuyện yêu ma quỷ quái để giải thích thêm, không tôn trọng Khoa học Tự nhiên một chút nào.
Lăng Diệu Diệu tìm cho cô ấy lời giải thích hợp lý nhất: Nàng và Liễu Phất Y nhìn thấy nhau là kết quả sau khi ghép hai không gian lại với nhau.
Trên thực tế, có thể bọn họ đang ở hai đầu của căn phòng, quay lưng lại với nhau, có một luồng sức mạnh đã bóp méo không gian nơi họ đứng, rào cản vô hình ở giữa chính là ranh giới giữa không gian bị bóp méo và không gian thực.
Một khi có người xuyên qua, vị trí phía trước ranh giới sẽ nhanh chóng biến thành một thực thể giống như một bức tường, nhốt cả hai người ở bên trong.
Yêu quái này tốn công như vậy, rốt cuộc là vì sao?
Phù Châu cũng không giải thích, dù sao thì cuốn sách này vốn là truyện ngôn tình đọc giải trí, không ai quan tâm đến logic cả.
Lăng Diệu Diệu bỗng nhiên nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng sột soạt, nghe như tiếng nước chảy trong đường ống sưởi ấm ở miền Bắc vào mùa hè.
Liễu Phất Y tai thính mắt tinh, sau khi nghe Diệu Diệu nói, cũng đã nhận ra mọi việc.
Chàng tập trung lắng nghe, sẵn sàng đón địch, sau đó thấy nàng thấp giọng nói: "Nó tới."
Không khí giữa Lăng Diệu Diệu và Liễu Phất Y bắt đầu từ từ rung chuyển, như nước mưa chảy trên cửa kính, trên đó hiện lên bóng người, rõ ràng là hình ảnh nàng và Liễu Phất Y đứng cùng một chỗ, có điều bối cảnh toàn bộ đều mờ ảo như sương mù.
Liễu Phất Y ở đối diện lên tiếng, giọng nói lè rè như phát ra từ thứ gì đó, bình tĩnh lại có chút kinh ngạc: "Diệu Diệu, ta không nhìn thấy muội."
Không nhìn thấy? Trước mắt, nàng và Liễu Phất Y đang đứng cạnh nhau.
Lăng Diệu Diệu ngẩng đầu, cô gái trong hình cũng hơi ngẩng đầu, Diệu Diệu cười cười, trong hình nàng cũng cười theo.
Bên cạnh nàng Liễu Phất Y mang ánh mắt mơ hồ, mặt đầy cảnh giác, cả người căng như dây đàn.
"Phất Y, ở đây, ta nhìn thấy mình, cũng nhìn thấy huynh."
Diệu Diệu thấy Liễu Phất Y suy tư một lát, vẻ mặt buông lỏng, trong mắt loé lên quyết tâm chiến thắng.
Nàng không chắc chắn nói: "Huynh biết nó là cái gì không?"
Bức tường nước trước mặt Diệu Diệu run lên, từng gợn sóng chấn động, hình ảnh có chút mơ hồ.
Lăng Diệu Diệu cười thầm trong bụng.
Lão yêu quái, người khác thông minh hơn ngươi, tức lắm sao?
Trong mắt Liễu Phất Y hiện lên ý cười, vẻ mặt ung dung như trích tiên, nhưng lại toát ra sự kiêu ngạo.
Chàng lấy ra Cửu Huyền Thu Yêu tháp từ trong long, đặt vào lòng bàn tay phải, tay trái nhanh chóng vẽ vài câu bùa chú vào không khí.
Lăng Diệu Diệu không chớp mắt nhìn chằm chằm tòa tháp.
Thì ra bàn tay vàng của nam chính lại bé như vậy.
Toà tháp bằng gỗ to bằng lòng bàn tay, có bảy tầng, cao không quá 10 cm.
Trông như tác phẩm ghép thủ công của trẻ con.
Cái này thực sự có thể thu được loại yêu quái mơ hồ vậy sao?
Liễu Phất Y lập tức niệm một chuỗi khẩu quyết, vừa nhỏ vừa nhanh, nghe không rõ, chỉ nghe thấy hai chữ cuối cùng đột nhiên cao giọng: "......!Thủy kính."
Mang trên mình quang hoàn nam chủ, Liễu Phất Y quả nhiên không phải thông minh bình thường.
Lão yêu quái này đúng là một tấm gương.
Những cặp vợ chồng tân hôn quận Thái Thương chính là bị tấm gương này cướp mất tính mạng.
Theo nguyên thư miêu tả, Thủy kính từng được Yêu Vương viễn cổ sử dụng.
Nó dần có linh thức sau thời gian dài thấm đẫm yêu khí, có khả năng di chuyển không gian.
Nó không tu thành hình người, nhưng lại có tâm ma, phải liên tục ăn thịt người phàm để thỏa mãn dục vọng.
Một trăm năm trước, nó ngụy trang thành gương trang điểm, ăn thịt những nữ tử sử dụng nó, từng bị một đạo sĩ đi ngang qua phong ấn.
Đạo sĩ phong ấn nó lúc đó là kẻ gà mờ, không thể hoàn toàn tiêu diệt tấm gương hại người này, nên đành phải vắt hết óc nghĩ cách phong ấn.
Đạo sĩ là một kẻ tự phụ.
Bình thường thích nghiên cứu một số vấn đề toán học, cũng kiêu ngạo về nó.
Hắn và Ma kính vật lộn nửa ngày, cuối cùng đã thỏa hiệp đưa ra một quy tắc khó đọc như sau: Trừ phi có người ở cách xa chín thước một bước xuyên qua gương, đồng thời nhìn gương, mới có khả năng bị nuốt.
Đạo sĩ cảm thấy vô cùng tự đắc.
Người bình thường ai có thể bước một bước chín thước? Thủy kính dù có năng lực đến đâu, rốt cuộc cũng chỉ là gương một mặt, xuyên qua gương sẽ tới mặt sau, không thể soi gương thì làm sao có thể bị nuốt?
"Hai lần bảo hiểm, ta đúng là thiên tài." Nghĩ vậy, hắn rất tự mãn, cưỡi lừa rời đi.
Đọc xong đoạn này, Lăng Diệu Diệu thực sự bái phục đầu óc quanh co của Phù Châu.
Nàng lập tức nghĩ, chỉ cần thủy kính gập đôi, biến mình thành một tấm gương hai mặt, sau đó dẫn người xuyên qua, không phải xong rồi sao?
*đại khái là thế này, nhưng mị ko tìm thấy mặt gương ^^
Nàng chỉ dám im lặng nghĩ.
Người đọc có lẽ nên khoan dung một chút vì tác giả đã vất vả gõ chữ.
Xét cho cùng, nội dung quan trọng của cuốn sách này là yêu hận tình thù, quan tâm trọng điểm là được, không cần để ý chi tiết.
Lăng Diệu Diệu tiếp tục đọc.
Đạo sĩ tự cho rằng mình đã nghĩ ra một vấn đề nan giải.
Nhưng trăm triệu không nghĩ tới, học sinh Thủy kính lại cố chấp với đề toán, trải qua trăm năm nghiêm túc nghiên cứu, thật sự đã tìm ra được đáp án tối ưu.
Nó lựa chọn nam nữ chuẩn bị vào động phòng, khi hai người cách nhau chín thước, nó lập tức di chuyển không gian, tạo ra ảo giác cả hai đang đối mặt với nhau, còn mình ẩn mình trong khoảng trống giữa hai không gian.
Giống như tình huống hồi nãy giữa