Editor: Tử Mẫn (tuanh0906vnh)
Trong tình huống như thế nào mới khiến đạo sĩ bắt yêu công lực cao cường phải dùng máu của mình để vẽ bùa?
Một là tình huống khẩn cấp, hai là cần làm bảo đảm.
Tuy rằng Mộ Thanh không thích Liễu Phất Y, nhưng hắn không thể không thừa nhận, Liễu Phất Y là đạo sĩ bắt yêu xuất sắc bắt.
Trước khi gặp Mộ Dao, hắn có bản lĩnh độc lai độc vãng, không dựa vào bất kỳ đồng đội nào.
Ngoại trừ may mắn có Cửu Huyền Thu Yêu tháp, còn bởi vì năng lực của hắn cực kỳ cao siêu.
Yêu quái rơi vào tay hắn, tám chín phần mười đều là một kích mất mạng.
Mộ Thanh ngẩng đầu.
Trước mắt, ẩn nấp sau lưng rặng tùng bách xanh tốt, Tây sương phòng âm u lạnh lẽo, không hợp với cảnh xuân trong vườn.
"Ta vẽ phù ở cửa phòng Dao Nhi, ta không ngờ......" Liễu Phất Y đã từng giải thích như vậy với hắn, chưa dứt lời đã bị hắn hằn học ngắt lời: "Ngươi không ngờ cái gì? Có phải đợi A Tỷ chết rồi ngươi mới ngờ tới?"
Liễu Phất Y sắc mặt tái nhợt, nhất thời im miệng.
Liễu Phất Y không phải người tự phụ người, hắn luôn suy nghĩ kín đáo.
Nếu như hắn đã dùng máu tươi vẽ bùa, vậy không khó giải thích vì sao hắn yên tâm để Mộ Dao một mình ở trong phòng.
.
Ngôn Tình Tổng Tài
Bởi vì gần như không có yêu quái có thể phá vỡ phù chú do Liễu Phất Y vẽ bằng máu.
Chỉ là một Thủy kính yêu mà có năng lực lớn vậy sao?
Ánh mắt Mộ Thanh dừng trên mép rách của lá bùa.
Hắn dùng ngón tay lạnh băng khẽ vuốt, mép giấy so le không đều, không giống như là đại yêu chấn vỡ, mà giống như bị người xé nát.
Trên mặt Mộ Thanh không có biểu cảm gì, động tác ưu nhã, nhưng dường như sự im lặng trước bão giông.
Lúc này, Lăng Diệu Diệu đang ở trong phòng thử quần áo mới mùa hè.
Áo ngắn bên trên màu đỏ nhạt rất mỏng, sờ vào có cảm giác mềm mại, vải dệt lẫn những sợi chỉ bạc lấp lánh, thấp thoáng lộ ra làn da mịn màng.
Nha hoàn chỉnh lại cổ áo, ngón tay lướt qua cổ nàng khiến nàng cười không ngừng.
Diệu Diệu cúi đầu thắt dây lưng, bỗng thấy không thoải mái vặn vẹo sống lưng: "Sao lại hơi rát nhỉ?" Nha hoàn vén áo lên nhìn, hoảng sợ nói: "Ôi, lưng đỏ hết cả rồi."
Tay nàng thuần thục kiểm tra chất liệu vải, sờ thấy bên trong có mấy cục nhô lên, không vui phàn nàn: "Năm nay làm sao vậy, vải nổi cộm mà cũng chọn."
"Tiểu thư, cởi ra đi.
Y phục này không thể mặc được."
Lăng Diệu Diệu quay đầu kinh ngạc nói: "Một hai cái lỗi cũng không sao chứ."
"Đương nhiên là có sao." Nha hoàn nhẹ nhàng giúp cởi áo ngắn ra, không chút lưu tình ném sang một bên, thở dài: "Nếu không phải Uyển Giang lũ lụt, các hộ dệt vải bị cuốn trôi một nửa, chỉ làm đủ cống phẩm.
Tiểu thư cần gì phải dùng tạm vải lỗi thế này."
Uyển Giang cắt ngang phía nam Thái Thương, nuôi dưỡng vùng đất giàu có này, đồng thời cũng là huyết mạch vận tải đường thuỷ.
Lăng Diệu Diệu không rõ một tuyến đường huyết mạch quan trọng như vậy bị lũ lụt, nghe nói còn phá huỷ nhà dân, mà sao nàng không bận tâm chút nào?
"Ngươi nói......!quận Thái Thương gặp thiên tai?"
"Tiểu thư không cần lo lắng.
Không có gì." Nàng bĩu môi: "Uyển Giang không phải cứ ba bốn năm lại có một lần đê vỡ sao? Dù sao cũng không tới chỗ chúng ta."
Gương mặt non nớt hiện lên vẻ bí ẩn lão luyện quen thuộc: "Lần nào trong cung chẳng phát bạc xuống tu bổ đại đê? Mỗi lần phát bạc......" Nàng cười chớp mắt: "Tiểu thư sẽ mau chóng có vải mới để may đồ."
Lăng Diệu Diệu trong lòng giật thót.
"Không được nói." Nàng trầm mặt xuống.
Nha hoàn lắp bắp kinh hãi: "......!Tiểu thư?"
Quận thủ quận Thái Thương cầm bạc cứu tế.
Một nửa dùng để tu đê đập, nửa còn lại lặng lẽ biến mất.
Một tiểu nha hoàn mười bốn tuổi cũng biết rõ như vậy, nói vậy đây là bí mật công khai trong phủ quận thủ ai nấy đều biết.
Người trong phủ cười giữ bí mật này, sống thoải mái trong thời thái bình thịnh thế.
"Cha ta đâu?"
"Ở......!Ở thư phòng nói chuyện với người trong cung."
"Bây giờ ta đi tìm ông ấy."
"Tiểu thư......"
Diệu Diệu đẩy cửa, ngoài cửa Mộ Thanh đang đứng.
Ánh sáng nhu hoà dừng trên mái tóc đen nhánh của hắn, đuôi tóc khẽ đung đưa theo gió.
"Lăng tiểu thư?" Hắn cười nói, đôi mắt đen bóng, sâu không thấy đáy.
"Ngươi làm gì?" Lăng Diệu Diệu lướt qua hắn đi ra ngoài, cố tình giữ khoảng cách với hắn.
Mộ Thanh không nhanh không chậm đứng sau lưng nàng, kỳ lân thêu chỉ bạc trên ủng phản chiếu ánh sáng trông dữ tợn, phiến đá xanh chiếu xuống một bóng người vai rộng eo thon.
"Sao ngươi lại rảnh rỗi tới tìm ta?" Lăng Diệu Diệu nhìn thế nào cũng thấy hắn giống ôn thần, sợ hãi căng thẳng khiến nàng suy đoán lung tung, bước chân càng nhanh hơn.
Mộ Thanh như âm hồn, nhẹ nhàng đuổi theo nàng, duỗi tay ra bao sau lưng nàng, kéo nàng đến phía sau một dãy đá Thái Hồ.
Ánh sáng chợt tối xuống, góc này ẩm ướt chật chội, chỉ có ánh sáng loá mắt lọt ra từ khe đá trơn bóng.
Hắn thô bạo buông ra nàng, lúc buông tay còn kéo đứt vài sợi tóc của nàng.
Lăng Diệu Diệu không rảnh lo đau, trong lòng lo sợ: "Ngươi......!Ngươi có chuyện muốn nói với ta?"
Mộ Thanh cười với nàng: "Mấy ngày không gặp Lăng tiểu thư, đã khỏi mất ngủ chưa?"
Hắn cười khiến người sởn tóc gáy.
Rõ ràng là một khuôn mặt thanh xuân tươi đẹp, nhưng trong đôi mắt sáng ngời con ngươi lại ẩn chứa cảm xúc bị kìm nén.
Đó là sự lạnh lùng tàn nhẫn.
Dưới lớp mặt nạ cười vẫn không nén nổi toát ra vài tia sáng lạnh lẽo.
"Rồi......." Lăng Diệu Diệu khô cằn trả lời.
"Xem ra túi thơm của Liễu công tử dùng rất tốt." Hắn dịu dàng phun ra từng chữ.
Lăng Diệu Diệu không chịu nổi: "Mộ Thanh, ngươi......!bị mất trí nhớ gián đoạn sao?"
Hắn không tức giận, ngẩng đầu: "Hử? Sao lại nói vậy?"
Lăng Diệu Diệu rất muốn hỏi hệ thống, độ hảo cảm* của Hắc liên hoa hảo mỗi ngày đều về 0 sao? Vì sao vốn dĩ đều phải ở bình thường trên đường tiến bộ Mộ Thanh, đột nhiên trở nên âm dương quái khí lên?
*mức độ yêu thích
"Ngươi muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi......!ra vẻ bí hiểm cái gì?" Diệu Diệu bực bội, khí thế cũng tăng vọt lên.
"......" Mộ Thanh nghiêm túc nhìn lòng bàn tay mình, trầm mặc một lát.
Mấy phút trôi qua như mấy thế kỷ, Lăng Diệu Diệu trong lòng thấp thỏm, cảm thấy giây tiếp theo Mộ Thanh sẽ nổi điên giết người.
Sự thật chứng minh nàng lo lắng nhiều.
Hắn kiềm chế rất tốt nhếch khóe miệng: "Lăng tiểu thư hiểu lầm, ta chỉ là quan tâm một chút thôi."
Thật không may, cái kiểu dầu muối không ăn này còn khiến người ta phát điên hơn bộc phát giết người.
"Không phải đã nói gọi ta là Diệu Diệu là được rồi sao?"
"Lăng tiểu thư nói đùa." Ánh mắt Mộ Thanh sâu không thấy đáy, khác hẳn thiếu niên ngồi trước bàn cờ ảo não ngày hôm đó: "Tử Kỳ chỉ là khách.
Khách thì phải có dáng vẻ của khách, sao có thể không giữ lễ phép với quận thủ tiểu thư?"
Xem ra đúng là độ hảo cảm và ký ức của Hắc liên mỗi ngày đều sẽ về 0.
Tuy nhiên, có điều hắn nói không sai.
Nhóm nhân vật chính sống trong thế