Edit: Yên
Lâm Thời Hằng như thể không thấy được không khí quỷ dị giữa mấy người phụ nhân, cầm quần áo trên tay thắc mắc hỏi một tiếng: "Chị Lý?"
"Ai, ai, không thành vấn đề, cứ giao cho tôi đi."
Chị Lý này tuổi khá lớn, tính tình cũng bình thản, không hề nhắc đến lời nói vừa rồi của Chu Thiến Thiến, sau khi phản ứng lại liền cười nhận lấy quần áo, vuốt chất liệu vải liền nói lời tán thưởng: "Chất liệu vải này không tồi nha."
"Tôi cũng không hiểu cái này, đều là nghe người bán quần áo kia đề cử thôi, vậy thì phải nhờ chị Lý giúp rồi, vợ tôi còn đang ở nhà cho nên tôi về trước đây, chờ ngày mai, tôi liền mang theo rượu ngon tìm thằng nhóc cứng đầu nhà chị."
"Hả, tới thì tới, còn mang rượu làm gì."
Thần sắc Chu Thiến Thiến cứng đờ, trên tay gắt gao nắm chặt bao nilon, không nói một lời nhìn Lâm Thời Hằng khách khí hai câu với chị Lý xong liền cười rời đi.
Chờ hắn đi rồi, một người quân tẩu bình thường đã không thích cô ta liền mở miệng: "Lúc nãy cô vừa nói cái gì cơ? Ăn túi nilon?"
"Trời ạ, cô bớt tranh cãi đi."
Chị Lý vội vàng giữ chặt cô, hòa giải nói: "Thiến Thiến là tuổi trẻ không hiểu chuyện, cô ấy chưa tiếp xúc với Lâm đoàn trưởng mới có thể hiểu lầm như vậy, giờ đã giải trừ hiểu lầm thì bỏ qua đi, được rồi, sắc trời cũng không còn sớm, hôm nay chúng ta giải tán đi."
Cô cố ý cho một bậc thang, Chu Thiến Thiến lại không chịu cúi đầu, sắc mặt xanh mét cầm túi nilon trong tay ném xuống mặt đất: "Ai biết có phải hắn đang giả vờ không được chứ! Các cô hãy chờ xem, hắn giả vờ một ngày cũng sẽ không thể giả vờ được cả đời đâu!"
"Sớm hay muộn các cô cũng sẽ biết được rốt cuộc thì ai mới là sai!"
Thả xuống một câu nói xong, cô ta liền nổi giận đùng đùng rời đi, để lại người quân tẩu kia cười ha hả ra tiếng: "Cô ta vẫn còn cãi được sao?"
"Con nhỏ này, cứ như thể không ai biết tâm tư của cô ta ấy."
Còn nói cái gì mà nếu Lâm đoàn trưởng mua cho vợ một bộ quần áo mới thì cô ta sẽ ăn cái túi nilon đó nữa chứ, có bản lĩnh thì đừng cho thêm câu không cho các cô nói cho Lâm đoàn trưởng biết việc này đi, hơn nữa nói như vậy thì cho dù Lâm đoàn trưởng có mua quần áo, mặc kệ các cô có nói hay không thì Chu Thiến Thiến đều có thể nói là có người nói cho.
Đáng tiếc, ngay cả ông trời cũng không giúp đỡ cô ta, vừa dứt lời một cái, Lâm đoàn trưởng người ta đã cầm quần áo mới trở lại rồi.
"Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, giờ đã trễ rồi, mọi người mau trở về đi."
"Chị Lý, chị đừng cứ làm người tốt như vậy nữa, không thấy Chu Thiến Thiến người ta căn bản không cảm kích sao? Hãy chờ xem, hôm nay cô ta bị mất mặt, sau này chắc chắn sẽ tìm cách gây khó dễ với Lâm đoàn trưởng."
"Thật không biết cô ta nghĩ cái gì nữa, cũng đã vào trong bộ đội rồi, sống cho tốt với chồng không được sao, Lâm đoàn trưởng vẫn còn đang quản chồng của cô ta nữa đấy, tỏ ra ghê gớm gây náo loạn như vậy cũng không sợ gây phiền phức cho người trong nhà sao."
"Còn không phải là ỷ vào việc Lâm đoàn trưởng tốt tính sao, sẽ không lấy việc công ra báo thù tư, được rồi, được rồi, đừng nói nữa, chị Lý, A Xảo nói đúng đấy, Chu Thiến Thiến quá kiêu ngạo rồi, chị giúp cô ta thế mà cô ta còn trách chị, hơn nữa theo như em thấy thì sau này cô ta còn sẽ nói hưu nói vượn đắc tội Lâm đoàn trưởng, chị đối xử tốt với cô ta thì cô ta cũng sẽ ghi hận lên người chị, chồng của chúng ta vẫn còn đang làm thuộc hạ dưới trướng Lâm đoàn trưởng nữa đấy, vẫn nên cách xa cô ta một chút đi."
Chị Lý bị các cô thay phiên nhau khuyên nhủ như vậy, tuy rằng không cảm thấy Lâm đoàn trưởng có tính hay ghi hận người khác nhưng rốt cuộc thì vẫn lo lắng ảnh hưởng đến chồng nhà mình: "Được, chị biết rồi, sau này chị cũng sẽ chú ý một chút."
Cô nghĩ, Lâm đoàn trưởng còn có thể mua bộ quần áo mới đẹp như vậy cho vợ, chắc Chu Thiến Thiến cũng sẽ không ngu ngốc đến mức đi truyền tin đồn nhảm ở khắp nơi để gây chuyện đâu nhỉ?
Chu Thiến Thiến chính là người ngu ngốc như vậy.
Lần này cô ta bị mất mặt liền lập tức tính hết oán hận cùng nghẹn khuất lên trên đầu Lâm Thời Hằng.
Hắn chắc chắn là cố ý, không thì sao có thể ba năm cũng không nhắc đến vợ một câu được chứ, đột nhiên lại đưa cô ta vào bộ đội rồi lại mua quần áo mới cho cô ta nữa chứ.
Còn chị Miêu Tinh, nghĩ đến buồn bã trên mặt cô vào lần gặp mặt trước, Chu Thiến Thiến liền đau lòng, không nói đến chị Miêu Tinh tốt như vậy Lâm Thời Hằng còn không biết quý trọng, còn muốn truyền ra lời đồn không có thật nữa chứ.
Miêu Tinh chính là cô gái trẻ tuổi của thời đại mới, là người cô ta sùng bái nhất, sao có thể ở trong tình huống biết Lâm Thời Hằng đã có vợ còn theo đuổi hắn được chứ.
Chu Thiến Thiến càng nghĩ càng giận, thậm chí còn nổi lên ý muốn nhìn thấy vợ Lâm Thời Hằng nữa, chỉ là tưởng tượng đến vừa nãy mình đã mất mặt nhiều như vậy ở bên ngoài, bây giờ đi ra ngoài chắc chắn sẽ bị chế nhạo, chỉ có thể tức giận ngồi về một lần nữa.
Cô ta cũng không ngốc, biết mấy ngày tiếp theo ra ngoài chắc chắn sẽ bị chê cười nên đành phải ở nhà nhịn vài ngày.
Trong đại viện có nhiều người như vậy, cùng lắm thì không nói chuyện với những người bất hòa với mình là được rồi.
Chu Thiến Thiến ôm chậu giặt đồ đến phòng giặt, thấy một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đang khom lưng giặt đồ, đôi mắt lập tức liền sáng ngời.
Đây là chị Trương, một người bình thường yêu thích nhất là truyền tin đồn nhảm.
Chu Thiến Thiến ôm chậu giặt đồ đặt ở bên người cô, chào hỏi một tiếng, liền bắt đầu không dấu vết chuyển đề tài nói chuyện lên người Lâm Thời Hằng.
"Cái gì? Ba năm cũng chưa từng nhắc đến vợ sao? Không thể nào."
Chị Trương vẻ mặt kinh ngạc: "Thiến Thiến, có phải mấy ngày nay em không ra cửa đúng không? Hai ngày nay luôn có tiểu binh đến đại viện thăm vợ Lâm đoàn trưởng, nói Lâm đoàn trưởng luôn nói đến vợ mình với bọn họ, đều đã khen lên tận trời cao rồi, gần đây nhất một đám người liền gấp không chờ nổi chạy đến nhìn một cái."
Chu Thiến Thiến nghe thấy câu trả lời kia liền trở tay không kịp, cô ta rõ ràng nhớ rõ, không phải là chuyện Lâm Thời Hằng có vợ không có mấy ai biết sao?
"Cái gì mà không có mấy ai biết chứ!"
Chị Trương có lòng tốt giải thích: "Lâm đoàn trưởng người ta chính là cái người đau lòng vợ, ngày thường chỉ cần huấn luyện hoặc làm việc gì đó thì đều sẽ ba câu không câu nào rời vợ mình, trước kia làm gì có ai theo kịp hắn đâu chứ, nhìn xem, từ khi vợ đến, chỉ cần rảnh liền ở cùng cô ấy, lần trước hắn mua nồi, chén, gáo, bồn gì đó, mấy người bọn chị còn hỏi một câu, nói có vợ nấu cơm thì hắn đâu cần phải làm vậy."
"Kết quả, Lâm đoàn trưởng nói gần đây vợ hắn muốn luyện chữ, còn làm quần áo cho hắn cho nên vốn dĩ rất mệt mỏi, nói cái gì mà không cho vợ hắn động thủ đi nấu cơm, mỗi ngày đều là hắn tự mình dùng cái muôi nấu cơm nữa đó!"
Chu Thiến Thiến nghe vậy, vẻ mặt phát ngốc: "Sao có thể chứ, nếu như hắn thực sự đau lòng vợ thì sao có thể để vợ mình chờ ba năm ở quê được chứ."
"Con nhóc này, sao lại không đi hỏi thăm một chút đi chứ, thời trẻ Lâm đoàn trưởng phải chịu tang cha, được mẹ nuôi lớn, lại là con trai độc nhất, hắn đi bộ đội, lại