Edit: Yên
Lâm Thời Hằng luôn chú trọng lời mình đã hứa.
Cả nửa đời hắn cũng vẫn luôn tuân theo lời thề này, tận lực làm vợ và con gái hạnh phúc.
Hà Tuyết Châu ở cữ xong xuôi, chuyện này không liên quan nhiều tới Lý Xuân Hoa, bởi vì chồng của cô lại lên chức lần nữa, lên hẳn hai cấp, dù là tiền lương hay tài nguyên trong tay thì đều hơn trước đây.
Sau khi sinh con cô cũng không cần phải phiền não lúc ở nhà cùng mẹ chồng phải làm việc nhà, chăm con như thế nào, vì lúc mẹ chồng nàng dâu hai người còn đang trong thời kỳ đường mật ngọt ngào thì Lâm Thời Hằng đã nhanh chóng thuê một bảo mẫu, tuy hai người đều cảm thấy chuyện này có chút phí tiền, nhưng không thể không nói, có bảo mẫu ở đây, mẹ chồng nàng dâu hai người ai cũng không cần phải làm việc, thật sự là không có lý do cãi nhau luôn.
Trong hơn một tháng Hà Tuyết Châu ở cữ, cục cưng bảo bối trong lòng Lý Xuân Hoa hoàn toàn biến thành cháu gái nhỏ của bà.
Nếu là trước đây, có lẽ còn chờ mong con trai và con dâu sinh thêm một đứa con trai nữa, lúc đó bà sẽ chăm sóc cũng không để bụng cháu gái, nhưng hiện tại, bà đã biết con trai mình vô sinh.
Đứa nhỏ này sẽ là huyết mạch duy nhất của Lâm Thời Hằng.
Lúc đón Hà Tuyết Châu về nhà, Lâm Thời Hằng đã đặc biệt mời tới một vị trung y lớn tuổi được khen ngợi trong đám quan quân chẩn trị cho cô, tuy sau khi cô tùy quân vẫn luôn không phải trải qua chuyện gì đau khổ cả, cũng đã bổ dưỡng thân mình cho tốt rồi, nhưng dù sao thì lúc còn trẻ thân thể cũng phải chịu mệt mỏi quá mức, trung y lớn tuổi nói là có thể nhân lúc có cơ hội ở cữ thì hãy bồi bổ thân thể cho tốt.
Lý Xuân Hoa lập tức xung phong nhận việc, tỏ vẻ để bà chăm sóc cháu gái!
Ngay từ đầu, Lâm Thời Hằng còn khuyên bà lớn tuổi mắt kém, trẻ con cũng không nói chuyện mà luôn thích làm ầm ĩ, vẫn nên để bảo mẫu chăm sóc mới tốt, nhưng Lý Xuân Hoa tin tưởng vững chắc bảo mẫu chỉ lấy tiền làm việc, chắc chắn không thể chăm sóc tỉ mỉ như bà được.
Cũng may sau đó lại phát hiện đứa nhỏ này vô cùng ngoan, trừ lúc đói bụng hoặc muốn đi vệ sinh ra thì gần như không khóc nháo chút nào cả, thấy Lý Xuân Hoa chăm sóc con bé mấy ngày cũng không có vì chăm trẻ con mà mỏi mệt, ngược lại nét mặt còn tỏa sáng hơn so với trước kia, tinh thần hôm nay còn tràn đầy hơn hôm qua, Lâm Thời Hằng cũng không ngăn cản nữa.
Dù sao cũng đều là người một nhà, nếu nói ngay từ đầu Lý Xuân Hoa vì đứa nhỏ này là "đứa con duy nhất của con trai", là "cháu gái duy nhất" mới dốc lòng chăm sóc thì sau hơn một tháng chăm sóc, đối với cháu gái trắng trắng mềm mềm, tướng mạo đã dần dần lộ ra vài phần tinh xảo xinh đẹp, lại ngoan ngoãn không thích khóc nháo này, bà quả thực muốn yêu thương đặt con bé vào đầu quả tim.
Cô bé có nhũ danh là Nhạc Dương, tướng mạo cũng rất không tồi, dựa theo lời Lý Xuân Hoa nói thì đứa nhỏ này là linh hồn chuyên chọn chỗ có cha mẹ tốt mà sinh, vừa thấy liền biết trưởng thành sẽ là một đứa trẻ xinh đẹp.
Lúc làm tiệc đầy tháng cho cô bé, hầu như tất cả quân tẩu trong đại viện đều tới, cũng bao gồm cả Chu Thiến Thiến.
Biểu tình cô ta ảm đạm, đứng xa xa, nhìn về phía Hà Tuyết Cháu tướng mạo trắng nõn, mặt mang một chút mượt mà, tươi cười ấm áp hạnh phúc, vừa thấy đã biết cô được chăm sóc vô cùng tốt.
Mẹ chồng cô đang ôm đứa bé nho nhỏ kia, đầy mặt yêu thương cho người khác xem, trong giọng nói tràn đầy tự hào: "Nhạc Dương nhà tôi vô cùng ngoan, chưa bao giờ làm ầm ĩ, đói bụng mới khóc hai tiếng thôi."
"Nhìn khuôn mặt nhỏ này xem, lớn lên thật đáng yêu."
Đứa bé kia nằm trong tã lót, Chu Thiến Thiến có thể nhìn thấy cô bé đang nhắm hai mắt, lông mi thật dài hơi hơi cong lên, nét xinh đẹp nồng đậm, hơn nữa ngũ quan cũng khéo léo xinh xắn, vừa thấy liền biết lúc trưởng thành cũng là một mỹ nhân.
Trước đây Chu Thiến Thiến chưa bao giờ cảm thấycon gái lớn lên quá xinh đẹp thì có gì tốt cả, nhìn con gái hàng xóm nhà mẹ đẻ cô ta đi, còn không phải vì lớn lên quá xinh đẹp mới bị một kẻ có tiền vừa béo vừa xấu thích, thế nên người nhà liền nhận tiền để cô gái kia cưới tên đó luôn rồi hay sao?
Nếu kẻ có tiền kia đối xử tốt với cô gái đó thì không nói, nhưng ai biết hắn lại là kẻ vừa uống say liền thích đánh người chứ, trước đây Chu Thiến Thiến không ít lần ghen ghét mỹ mạo của cô con gái nhà hàng xóm, sau khi chuyện này xảy ra thì lòng ghen ghét của cô ta mới hoàn toàn biến mất.
Dù cô ta có được diện mạo như vậy, nếu có người cầm tiền tới cửa muốn cưới cô ta thì cha mẹ cô ta chắc chắn cũng sẽ vội vàng đồng ý ngay.
Trong cảm nhận của Chu Thiến Thiến, không ai yêu thương một đứa con gái cả.
Nhưng hôm nay, cái suy nghĩ này hoàn toàn bị lật đổ.
Cô ta nhìn có người thấy cô bé trắng trắng mềm mềm trong tã lót đáng yêu, vươn tay muốn sờ mặt một chút đã bị Lý Xuân Hoa ôm vội vàng tránh khỏi, "Da mặt con bé mềm, còn nhỏ nữa, sờ sẽ đau."
Có người cười bà sao lại yêu cháu gái nhiều như vậy, bà lại đúng lý hợp tình nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Con người Tuyết Châu nhà tôi tốt như vậy, còn sinh ra một đứa con gái giống con bé nữa, thế nên đương nhiên tôi phải hết lòng yêu thương cháu gái rồi."
Trên cổ Hà Tuyết Châu đeo một cái vòng cổ trân châu xinh đẹp, có người trêu ghẹo hỏi cô Lâm Thời Hằng mua cho đúng không, sao lại không mua vòng vàng thì đúng lúc người đàn ông đang tiếp đón khách ở bên ngoài đi vào, trên mặt còn mang theo ý cười: "Da Tuyết Châu trắng, vòng vàng không làm nổi bật da cô ấy được, tôi đã làm mấy cái vòng tay vàng nhưng mà cô ấy thấy nặng nên cũng không thích đeo."
Lại có người nghe được đi cười hỏi Lý Xuân Hoa, con trai còn mua vòng cổ trân châu với vòng tay vàng cho con dâu mà vẫn chưa mua cho người mẹ là bà nữa sao?
Lý Xuân Hoa cười giơ cổ lên cho bọn họ nhìn: "Mọi người đều thấy thì còn hỏi làm gì."
Trên mặt bà không biểu hiện gì, trong lòng lại cực kỳ đắc ý, ngay từ đầu Thời Hằng chỉ nghĩ mua cho người mẹ là bà thôi, nói là đau lòng bà chăm cháu vất vả, may mà Lý Xuân Hoa mở miệng nói là sao có thể chỉ mua cho người chăm cháu là bà mà không mua cho người sinh con là Tuyết Châu được chứ, lúc đó con trai mới nghĩ đến việc còn phải mua cho vợ nó.
Mỗi lần nhìn thấy con trai con dâu cảm tình tốt đứng chung một chỗ, Lý Xuân Hoa đều cảm thán trong lòng, đây không phải cũng có công của bà sao, nếu không chỉ bằng cái thằng nhóc Thời Hằng không thông suốt ngốc nghếch này thôi thì sao có thể dỗ Tuyết Châu vui vẻ như vậy được chứ.
Lý Xuân Hoa ôm cháu gái thương tiếc vạn phần trên ngực, lòng tràn đầy thỏa mãn, bà thoáng nhìn qua, đột nhiên chú ý tới Chu Thiến Thiến đứng xa xa, biểu tình tối tăm, mày lập tức nhảy dựng.
Nhà bọn họ đang làm chuyện tốt lành, sao người này tới còn mang vẻ mặt khóc tang như thế chứ, thế này không phải ngột ngạt sao?
Lúc sắp bắt đầu, Lý Xuân Hoa không nhịn được lôi kéo Trương tẩu tử hỏi.
Trương tẩu tử thở dài một tiếng, cũng quay đầu lại nhìn Chu Thiến Thiến: "Có lẽ cô ấy cảm thấy trong người không khỏe lắm, lần trước vừa mới đẻ non ra một đứa con trai, thân thể còn chưa khôi phục hoàn toàn đã bị mẹ chồng với chồng chỉ vào mũi mắng một trận rồi."
Biểu tình Lý Xuân Hoa vốn có chút không vui biến thành đồng tình, "Sinh non à, sao lại bị như thế?"
Trương tẩu tử lắc đầu: "Vốn dĩ cô ấy đã mang thai bất ổn, đi bệnh viện là muốn an thai, kết quả không biết vì sao chạy ra hành lang nhiễm gió, hình như còn chịu chút kích thích nữa, cho nên đứa bé cũng không giữ được."
Nói xong, cô lại thở dài một tiếng: "Không giữ được thực ra cũng là một chuyện tốt với cô ấy, chồng cô ấy còn muốn ly hôn nữa, nếu mang theo một đứa bé thì thật đúng là không dễ sống."
"Ly hôn?!"
Lý Xuân Hoa càng thêm kinh ngạc, tuy bà đã được Lâm Thời Hằng nói cho không ít quan niệm, nhưng trong xương cốt vẫn cảm thấy phụ nữ gả cho người ta thì cả đời đều là người nhà chồng, vậy nếu ly hôn thì sẽ sống thế nào đây?
Bà thổn thức hai câu: "Bởi vì sảy thai nên phải ly hôn? Cũng không phải sau này không thể mang thai mà."
"Không phải." Trương tẩu tử lắc đầu, dù sao cũng là chuyện nhà người khác, cô cũng không tiện nói nhiều hơn.
Nếu nói lúc trước cô vì Chu Thiến Thiến suốt ngày bịa chuyện mà chán ghét lời cô ta nói thì sau khi cô biết được nguyên nhân cô ta ly hôn lần này liền có chút đồng tình.
Con người Chu Thiến Thiến có không ít khuyết điểm, nhưng đối với người bạn duy nhất là Miêu Tinh thì cô ta lại tốt đến không chê vào đâu được, Miêu Tinh bị Trương Ngạn Minh bạo lực gia đình, thật vất vả trốn thoát khắp nơi, cũng không biết cô nghĩ như thế nào, bị đánh không đi báo cảnh sát mà lại muốn giấu đi.
Miêu Tinh tìm được Chu Thiến Thiến, lúc đó Chu Thiến Thiến vừa mới sinh non tâm tình buồn bực, mẹ chồng lại không hề quan tâm thân thể cô ta đã lập tức về quê, chồng thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ cũng không về nhà, bị Miêu Tinh cầu xin như vậy liền cho cô ở lại.
Ban ngày Miêu Tinh trốn trong nhà cô ta và chồng không xuất hiện, quan hệ của người trong đại viện với Chu Thiến Thiến cũng bình thường nên vẫn luôn chưa có ai phát hiện ra.
Sau đó biết Miêu Tinh vẫn luôn trốn trong nhà Chu Thiến Thiến là vì Chu Thiến Thiến luôn thích nói người khác lại cầm chổi lớn chạy đi đuổi đánh Miêu Tinh.
Bị người ngăn lại, cô mới khóc lóc nói mình tốt bụng cho Miêu Tinh ở lại mà cô ta lại thông đồng với chồng Chu Thiến Thiến.
Hơn nữa, cô còn nghe được hai người bàn nhau ly hôn với cô, sau đó bọn họ lại kết hôn rồi ở bên nhau.
Chu Thiến Thiến vừa mới sinh non vốn cần chồng quan tâm, nhưng vào lúc cô yếu ớt nhất ấy thì người mà cô cho là chị em tốt nhất đó lại cho cô một đòn trí mạng.
Lúc này cô mới nhớ tới, lúc trước mình sở dĩ nhằm vào Lâm Thời Hằng là bởi vì Miêu Tinh đã thề son sắt tuyệt đối sẽ không tiếp tục dây dưa với hắn trong tinh huống đã biết hắn có vợ.
Bởi vì chuyện này, cô vẫn luôn nhằm vào Lâm Thời Hằng, tiện đà lại nhằm vào Hà Tuyết Châu, cuối cùng làm loạn đến mức bản thân bị toàn bộ người trong đại viện ghét bỏ, thậm chí còn đẻ non.
Mà Miêu Tinh lúc trước đầy mặt ủy khuất kể là mình tuyệt đối sẽ không lui tới cùng đàn ông có vợ, đều là Lâm Thời Hằng lừa cô ta, hiện tại vào lúc cô vừa mới sinh non cần phải tĩnh dưỡng lại lên giường cùng chồng cô.
Có thể oán ai đây, ai bảo cô tin Miêu Tinh, lại tự mình đưa người về nhà chứ.
Chu Thiến Thiến trực tiếp xách cây chổi chạy theo đuổi đánh Miêu Tinh áo rách quần manh cả một sân.
Cô muốn Miêu Tinh để ý thanh danh nhất phải thân bại danh liệt!
Cuối cùng trò khôi hài này cũng kết thúc khi chồng cô cho cô một cái tát rồi tuyên bố muốn ly hôn với cô.
Chu Thiến Thiến không khóc lóc chịu thua như chồng cô nghĩ, mà lại ném chổi, nói hết ra vài lời Miêu Tinh đã từng nói với cô.
Người trong đại viện giờ mới biết vì sao Chu Thiến Thiến vẫn luôn nhằm vào Lâm Thời Hằng.
Cũng không chỉ đơn thuần là bất bình vì chị em mình, mà là bị Miêu Tinh nói dối đầy miệng lừa.
Đám người Trương tẩu tử thật ra đã muốn khuyên nhưng thứ nhất đây là chuyện nhà của người khác, thứ hai là từ đó về sau Chu Thiến Thiến đã không còn thấy tăm hơi bóng dáng đâu nữa, lúc gặp lại còn là vào tiệc đầy tháng của đứa bé Lâm gia lần này.
Biểu tình Chu Thiến Thiến không đúng, mọi người cũng không thể lôi kéo cô nói những chuyện đó trong bữa tiệc tốt lành này được, chờ đến lúc bận rộn xong lại phát hiện không thấy cô đâu nữa.
Hà Tuyết Châu vẫn luôn không có ấn tượng với Chu Thiến Thiến lại bị bạn bè thân thiết lôi kéo nói chuyện này, hơn nữa dặn dò cô cẩn thận, Chu Thiến Thiến vẫn luôn nhằm vào cô, hiện tại không nhà để về lại gặp được loại đả kích này, có thể cô ta sẽ làm gì gây hại cho cô.
Tan tiệc, lúc chỉ còn lại vợ chồng hai người, Hà Tuyết Châu nói chuyện này cho Lâm Thời Hằng.
Lại nói tiếp, cô còn có chút mê mang, nếu không phải hôm nay có người nói cho cô thì Hà Tuyết Châu thậm chí cũng không biết Chu Thiến Thiến vẫn luôn nhằm vào mình.
Ấn tượng của cô về người này cũng chỉ là một cô vợ không quá hòa hợp với tập thể.
Lâm Thời Hằng nghe xong cười nói: "Cô ta cũng chỉ nói lung tung sau lưng em thôi, cũng không có lá gan gây chuyện đến trước mặt em đâu."
"Nhưng mà chuyện chồng cô ta, Quân Bộ cũng đã biết, có lẽ cái chức quan quân này của chồng cô ta cũng không còn duy