Edit: Yên
Hà Tuyết Châu mới dọn đồ ăn xong, vừa nhấc mắt liền thấy chồng mình đứng ở giữa sân.
Nhìn bộ dáng hắn hơi nhướng mi cười như không cười, không biết như thế nào mà rõ ràng đã kết hôn ba năm, trong lòng cứ như là khi mới kết hôn vậy, thấy hắn lòng liền hốt hoảng.
Đang nghĩ ngợi, Lâm Thời Hằng liền cười với cô: "Tuyết Châu, hôm nay có món gì vậy?"
Thanh âm hắn ôn hòa, lại hơi hơi mang theo từ tính, Hà Tuyết Châu đang cầm đũa nghe thấy tay liền run lên, mặt bị hâm nóng đến hồng hết cả, theo bản năng cúi đầu nhỏ giọng nói: "Có con gà mái già hầm canh, còn có chụp dưa chuột, cải trắng..."
Đối với Lâm gia mà nói, như thế này đã được coi là đồ ăn cực kỳ phong phú, Lâm Thời Hằng cười ngồi ở trên ghế, nhìn canh gà vừa vặn đã hầm tốt trên bàn, giọng nói có chút kinh ngạc: "Mẹ đoán được hôm nay anh về sao? Canh gà này muốn hầm tốt cũng cần dùng không ít canh giờ đâu."
Nói đến cái này, đầu Hà Tuyết Châu đã thấp lại càng thấp hơn, nhớ tới biểu tình mới lạ của chồng với mình ngày xưa cùng việc mỗi lần về đều phải hỏi cô có chăm sóc mẹ tốt không, trong giọng nói có một chút nhút nhát: "Canh gà...Là mẹ hầm cho em uống."
Cô nói xong, mặt rũ xuống khẩn trương vô cùng, sợ hãi chồng cho rằng mình không có hiếu thuận mẹ chồng cho tốt, nhưng miệng vụng lại không biết giải thích như thế nào, chỉ có thể đứng cứng đờ như đang chờ đợi thẩm phán.
Lâm Thời Hằng nhìn Hà Tuyết Châu, rõ ràng là đối với người bên gối, dáng người lại đứng cứng đờ, đôi tay nắm chặt lại với nhau, là trạng thái sau khi phạm sai lầm thì sợ hãi và tự trách.
Hắn rất dễ dàng đoán được nguyên nhân khiến cho cô thành ra như vậy, bởi vì từ nhỏ đều bị chèn ép, tính cách Hà Tuyết Châu vô cùng tự ti, chỉ cần có người đẩy sai lầm lên người cô, như vậy mặc kệ cái sai này có phải là do cô gây nên hay không, cô vẫn sẽ rơi vào giữa hoài nghi bản thân cùng áy náy, tự trách với người khác.
Hà Tuyết Châu thực sự đang áy náy tự trách, cô làm con dâu, thế mà lại để cho mẹ chồng tự mình xuống bếp hầm canh gà cho cô, hơn nữa canh gà này, cô đã uống vài ngày rồi.
Tuy rằng Lý Xuân Hoa cũng uống, nhưng tính chất chuyện "mẹ chồng chuyên môn hầm canh gà vì cô" vô cùng không giống nhau.
Có phải Thời Hằng sẽ hiểu lầm hay không? Có phải sẽ cho rằng cô khi dễ mẹ không?
Cô muốn giải thích mình đã từng từ chối rồi, mẹ lại cứ bảo cô uống cho tốt để dưỡng thân thể chờ đến lúc Hằng trở về mà mang thai, nhưng loại chuyện mang thai này làm sao nói ra được đây.
Mặt Hà Tuyết Châu căng lên đến đỏ bừng, ngón tay nắm chặt lại đến nỗi trắng bệch, chính lúc trong lòng đang tràn ngập hoảng loạn thì Lâm Thời Hằng đột nhiên vươn tay cầm lấy bàn tay của cô.
"Tuyết Châu, xem ra em đối xử với mẹ rất tốt, bằng không dựa theo tính cách mẹ chắc chắn sẽ không hầm canh cho em uống đâu, cho tới nay, cảm ơn em ở nhà giúp anh chăm sóc mẹ, chắc rất vất vả đúng không?"
Hà Tuyết Châu nghe thanh âm ôn hòa của hắn liền không thể tin được ngẩng đầu, ngơ ngẩn nhìn Lâm Thời Hằng, cô không nghĩ tới, không ngờ Thời Hằng sẽ nói như vậy với cô.
Ước chừng ngẩn ra vài giây, cô mới nhớ tới trả lời: "Không, không vất vả, em cũng không làm gì..."
Người đàn ông tuấn mỹ nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy ôn hòa, hắn hơi hơi cúi đầu, nhìn về phía đôi tay của cô, nhẹ nhàng vuốt ve vết chai trên lòng bàn tay cô.
Hà Tuyết Châu có chút tự ti, theo bản năng co rúm lại, nghĩ muốn thu hồi tay: "Đừng nhìn, xấu..."
"Chỗ nào xấu? Theo ý anh, đây là chứng minh lao động, Tuyết Châu, mẹ có thể hầm canh gà cho em, nhất định là em cực kỳ tốt, em không cần như vậy."
"Tới đây, ngồi xuống, ăn canh."
Hà Tuyết Châu bị lôi kéo ngồi xuống, nhìn Lâm Thời Hằng cười thân thủ lấy* canh cho cô, đáy lòng vừa mới vui sướng và hân hoan biến thành một mảnh chua xót.
*Chỗ này trong cv là "thịnh", lúc đầu ta nghĩ lã đút canh, nhưng sau đó thấy không đúng nội dung, với cả tra từ thì nghĩa hợp lí nhất là "chứa, đựng", cho một trong hai từ này vào thì cứ thế nào ấy nên ta đổi thành "lấy", hay đỏi thành "rót" nhỉ?
Hóa ra, hắn đối tốt với cô, là bởi vì mẹ chồng sao?
Thời Hằng vẫn luôn rất hiếu thuận mẹ, cô cũng luôn biết.
Hiện tại hắn đối tốt với cô, chỉ là bởi vì cảm thấy mẹ chồng thích cô, nhưng thật ra Lý Xuân Hoa có thích cô hay không, trong lòng Hà Tuyết Châu luôn rõ ràng.
Rõ ràng nên nói ra, nhưng nhìn chồng ôn nhu săn sóc như vậy, còn thân thủ vì cô lấy canh, ánh mắt nhìn về phía cô đều mang theo ý cười ấm áp khiến cho Hà Tuyết Châu không thể nào mở nổi miệng.
Dưới sự khuyên dỗ của Lâm Thời Hằng, cô bưng chén lên, uống lên miệng nhỏ canh gà, trong lòng chua xót, rõ ràng đã khó chịu không chịu được, còn muốn nỗ lực nặn ra một nụ cười, nhìn chồng trước mặt đối với cô ôn nhu như ở trong mộng: "Uống rất ngon."
"Uống ngon thì uống nhiều một chút, lần sau chúng ta vẫn còn hầm canh gà."
Lâm Thời Hằng nói xong, giương mắt đi xem: "Sao mẹ còn chưa tới nhỉ? Không phải nói là lấy đồ vật à?"
Hà Tuyết Châu vội vàng buông chén đứng lên: "Để em đi gọi mẹ cho..."
"Không cần không cần, mẹ đến đây."
Lý Xuân Hoa vén rèm lên vừa lúc nghe câu nói đấy, vội vàng lau lau khóe mắt lên tiếng, đi xuống từ bậc thang.
Bà vừa mới đi một chút, liền thấy biểu tình con trai khẩn trương nhìn mình, ngay cả thanh âm cũng run rẩy: "Mẹ, đôi mắt người sao lại đỏ vậy?"
Lạy ông tôi ở bụi này*, hắn lại đứng lên hỏi một câu: "Có phải người đã vào phòng con rồi không?"
*Lạy ông tôi ở bụi này: kiểu muốn che giấu một chuyện gì đó nhưng cuối cùng lại thành vô tình lộ ra mọi chuyện.
"Không có không có!"
Thấy tư thế nếu bà thừa nhận liền đi vào phòng của con trai, Lý Xuân Hoa vội vàng xua tay, lắp bắp tìm lấy cớ: "Mẹ, vừa rồi mẹ bị hạt cát rơi vào mắt, đôi mắt khó chịu nên xoa xoa mới đỏ lên."
Lâm Thời Hằng rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, biểu tình vừa thả lỏng vừa đau lòng đi lên trước: "Hiện tại còn khó chịu không? Để con thổi thổi cho mẹ nhé?"
Rõ ràng một câu không khó chịu là có thể giải thích xong việc, nhưng mà Lý Xuân Hoa sợ con trai không tin, chạy nhanh gật đầu nói: "Còn khó chịu, con thổi thổi giúp mẹ đi, bên mắt phải ấy."
Lý Xuân Hoa đứng, một con mắt bị mở lớn, chỉ có thể gian nan dùng một mắt khác nhìn Lâm Thời Hằng trước mặt.
Tướng mạo hắn tuấn mỹ, thân hình cao lớn, chỉ là đứng như vậy liền mang theo một cỗ khí chất quân nhân, giờ phút này đang đầy mặt nghiêm túc vì mẹ mình thổi đôi mắt.
Nước mắt Lý Xuân Hoa vẫn luôn cố nén liền xôn xao rớt xuống.
Con của bà* hiếu thuận, lớn lên tốt, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng khiến