Edit: Bông + Yên
Beta: Tô Khả Yên
Đây không phải điểm duy nhất khiến mẹ Hà khiếp sợ, bà ta nghẹn họng trân trối nhìn con gái của mình được Lý Xuân Hoa chăm sóc thỏa đáng, ngay cả nói chuyện cũng nhỏ nhẹ cứ như thể sợ dọa đến nó vậy, lại nhìn Lâm Thời Hằng, hắn cũng đang bóc vỏ đậu phộng, bóc xong lại đưa cho Hà Tuyết Châu ăn.
Cái này có chỗ nào là gả con gái đi đâu, đây rõ ràng là gả tổ tông đi mà!
Nếu là người mẹ bình thường chắc chắn sẽ cao hứng vì con gái được mẹ chồng và chồng quan tâm chăm sóc như vậy.
Nhưng mà đầu óc mẹ Hà lúc nào cũng chỉ nghĩ đến con trai, lại muốn biểu hiện tốt một chút trước mặt bà thông gia để dễ vay được tiền.
Tức khắc ném hạt dưa trong tay xuống đất, chỉ vào mặt Hà Tuyết Châu quở mắng: "Tuyết Châu! Sao con lại thế này, không phải chỉ là mang thai thôi sao? Sao việc gì cũng không làm, để mẹ chồng với chồng hầu hạ, thế cũng xứng làm con dâu người ta sao? Con cũng thật không biết xấu hổ!"
Hà Tuyết Châu đang cảm kích nhận lấy chén nước Lý Xuân Hoa đưa qua, nghe được thanh âm nghiêm khắc của mẹ, thân thể vô thức trở nên cứng đờ, hơn nữa, trong lòng cô vốn dĩ cảm thấy bất an với việc mình thì nghỉ ngơi còn mẹ chồng lại phải làm việc nên lập tức đứng lên.
Lâm Thời Hằng trực tiếp duỗi tay ngăn lại, tươi cười trên mặt chưa đổi cầm tay vợ:"Mẹ, lúc trước Tuyết Châu mang thai không có ai biết cả, mẹ con nói hôm trước cô ấy còn lên núi hái thuốc, chúng ta cũng không yên tâm lắm."
"Chuyện này thì có gì mà phải không yên tâm, tám tuổi Tuyết Châu đã có thể một mình cõng giỏ thuốc chạy lên núi, cũng không phải kiểu người thân kiều thể quý như vậy."
Trước kia mẹ Hà nói chuyện, Lý Xuân Hoa không chỉ chán ghét bà ta mà còn chán ghét luôn cả lên đầu con dâu của mình, nhưng hiện tại bà làm mẹ chồng còn không ngại chăm sóc Hà Tuyết Châu, mẹ Hà thân là mẹ ruột nhưng lại không biết xấu hổ đi ngăn cản con gái mình nghỉ ngơi.
Ngẫm lại cũng đúng, đừng nhìn nữ nhân Hà gia này chăm chỉ chạy đến nhà bà, có lần nào không phải là vì chiếm tiện nghi đâu chứ, từ trước đến nay cũng chưa từng thấy bọn họ quan tâm hỏi han Tuyết Châu một câu.
Lý Xuân Hoa tức khắc cảm thấy mình trước kia thật quá ngu ngốc, bởi vì chán ghét mẹ Hà mà liên lụy đến con dâu, còn lấy con bé ra phát tiết nữa chứ.
Có mẹ ruột như vậy, thật đúng là tạo nghiệt mà!
Nghĩ cũng biết, có thể để đứa bé tám tuổi một mình lên núi hái thuốc, trước khi xuất giá, chắc Tuyết Châu đã phải chịu không ít khổ rồi.
Tốt xấu gì cũng đã ở chung ba năm, Hà Tuyết Châu lại luôn cung cung kính kính chăm sóc ổn thỏa cho bà, bà chướng mắt thì chướng mắt, sao lúc trước lại phải khoa tay múa chân với cái nhà họ Hà gần như là bán con gái mình đến đây làm gì chứ.
Thấy bộ dáng còn muốn nói nữa của mẹ Hà, Lý Xuân Hoa liền chống eo, bắt đầu mắng: "Tôi nói này, có phải là bà không muốn thấy Tuyết Châu sống tốt không hả? Đến nhà tôi rốt cuộc muốn làm gì? Mau nói, nếu không nói thì đi nhanh đi.
Sao, còn muốn tôi giữ mấy người ở lại ăn cơm hả?"
Mẹ Hà bị mắng sắc mặt liền không tốt, nhưng có việc cầu người nên nuốt xuống lời định nói, ha hả cười gượng: "Nhìn bà kìa, đang nói chuyện sao tự dưng lại tức giận chứ."
"Còn không phải là Tiểu Bảo nhà tôi à, tuy rằng nó nhỏ tuổi, nhưng cũng là ba của hai đứa con, con dâu trong nhà vừa mới sinh cũng không làm việc được, mỗi ngày chỉ có thể ở trong phòng chăm con.
Ba của Tuyết Châu đi sớm, chúng tôi thân là cô nhi quả phụ, thật sự là không có tiền trang trải, cho nên liền......"
Lý Xuân Hoa cười lạnh cũng lười bày ra:"Cho nên bà mới tới nhà tôi tìm Thời Hằng?"
"Bà nghĩ Thời Hằng đang làm gì? Không có tiền liền tới tìm nó?? Tôi nói cho mấy người biết, nằm mơ!!"
"Mẹ, trước đừng có gấp."
Lâm Thời Hằng đứng lên, ngữ khí mềm nhẹ, cười dỗ Lý Xuân Hoa ngồi xuống.
Bản thân thì quay ra nhìn Hà Tiểu Bảo bị mắng đến nỗi không dám ngẩng đầu.
"Tiểu Bảo, tuy rằng hai người chúng ta không có quan hệ huyết thống, nhưng đáy lòng anh luôn coi em là em trai ruột mà đối đãi.
Giờ em nói thật với anh đi, em có muốn cũng có nhà mới không? Nếu em nói muốn, anh liền chỉ cho em một con đường."
Hà Tiểu Bảo nhấp môi vài cái, đang muốn nói mình không có nguyện vọng to lớn như vậy, nhưng vẫn muốn mượn chút tiền đánh bài, mà mẹ Hà nghe đến nhà mới hai mắt đã sớm tỏa sáng lấp lánh, mặt đầy mong đợi, không đợi con trai trả lời đã đáp lại giúp rồi.
"Muốn!! Chắc chắn muốn!"
"Thời Hằng, Tiểu Bảo cũng muốn có tương lai như con, Tiểu Bảo là em trai vợ con, con nhất định phải giúp đỡ nó!"
Lý Xuân Hoa và Hà Tuyết Châu ở một bên đều cả kinh, Lý Xuân Hoa thì lo lắng con trai thiện lương của mình sẽ đồng ý, Hà Tuyết Châu thì lại cực kỳ hiểu người nhà của mình.
Tuy rằng Hà Tiểu Bảo chưa từng đánh chửi ba người chị của hắn, nhưng lại được nuông chiều cực kỳ, không ăn được khổ, không chịu được mệt, không nói đến việc da mặt rất dày, lại còn thích ăn những món ăn độc đáo, không giống mấy người chị các cô, ở nhà không được coi trọng, trước kia chỉ cần trong nhà có cái gì ăn ngon uống tốt, Hà Tiểu Bảo liền chiếm làm của riêng, dù là mẹ ruột hay vợ cũng không cho chạm vào.
Nếu giờ hắn quấn lấy Thời Hằng thì sau này phải làm sao bây giờ...!
Lâm Thời Hằng lại như là không thấy sắc mặt Lý Xuân Hoa cùng Hà Tuyết Châu đang lặng lẽ kéo lấy tay áo mình, lập tức nhìn em vợ trước mặt: "Tiểu Bảo, nếu thực sự em muốn kiếm tiền xây phòng mới thì để anh đưa em đến bộ đội."
Hà Tiểu Bảo còn chưa nói gì, mẹ Hà đã kinh ngạc trước: "Bộ đội?? Chuyện này không được, không được đâu, bộ đội quá vất vả, Tiểu Bảo của chúng ta không thể ăn khổ như vậy được!"
"Haizz, mẹ, chuyện này mẹ không biết sao, tốt xấu gì con cũng làm lãnh đạo trong bộ đội, nếu Tiểu Bảo đi cùng con thì sao con có thể không chăm sóc tốt hắn cho được?"
Lâm Thời Hằng nói xong, buông ra tay vợ, xoay người đi qua, đầy mặt thuần lương với mẹ vợ: "Người trong bộ đội bị phái ra ngoài mới phải chịu vất vả, những người ở lại thì không nói đến việc bao ăn ở, còn được phát quần áo, phát tiền trợ cấp, cùng với số tiền một tháng tiền lương nữa."
Hắn vừa nói vừa làm động tác khoa tay múa chân với mẹ con Hà gia.
Đôi mắt mẹ Hà liền tỏa sáng, ngay cảnh biểu tình sợ chịu khổ của Hà Tiểu Bảo cũng đã bằt đầu dao động.
Đừng nhìn hắn ta nhận hết sủng ái ở Hà gia, tiền trong túi lại luôn luôn không có nhiều, rốt cuộc tiền chồng của các chị đưa khi bọn họ xuất giá sớm đều đã tiêu hết sạch rồi, Hà Tiểu Bảo lại không thích lao động, vợ hắn thì có con, thân thể mẹ Hà lại yếu đuối, số tiền chi tiêu trong nhà cũng không có nhiều, mỗi năm cũng chỉ vừa đủ ấm no thôi.
Nhưng nếu mỗi tháng đều có thể có nhiều tiền như vậy, đấy chẳng phải là muốn đi đâu chơi thì liền đến đó chơi được rồi sao, muốn ăn đồ ăn ngon gì liền có đồ ăn ngon ấy.
Lòng yêu con của mẹ Hà khiến bà ta vẫn có vài phần do dự: "Nhưng thân thể Tiểu Bảo nhà mẹ thực sự rất yếu ớt..."
Lâm Thời Hằng nhìn nhìn khuôn mặt lớn vừa trắng vừa giống bạch diện bánh bột ngô của Hà Tiểu Bảo, tươi cười càng thêm ôn hòa: "Không cần lo lắng, con là anh chồng của em ấy, sao có thể không chăm sóc em ấy được chứ?"
"Mẹ, cứ giao Tiểu Bảo cho con đi, ngài không cần lo lắng đâu."
Mẹ Hà vốn dĩ vẫn có vài phần chần chờ, nhưng mà đúng lúc này Lý Xuân Hoa không thể nhịn được nữa, hiếm khi lại không nể mặt con trai mà nói: "Thời Hằng, ở bộ đội con còn nhiều việc khác phải làm, giờ lại còn đưa Tiểu Bảo đi, đây không phải là tạo thành phiền phức cho mình sao? Không được, đừng nhắc lại việc này nữa."
Bà không phản đối còn tốt, bà vừa phản đối một cái, mẹ Hà liền chấn động tinh thần: "Bà thông gia, bà đang nói gì đấy, Tiểu Bảo của tôi cũng giống như em trai ruột của Thời Hằng, mang theo em trai ruột của mình đi làm việc sao có thể nói là phiền phức cho được?"
Mẹ Hà sợ Lý Xuân Hoa lại ngăn cản giữa chừng khiến cho mình không thể nhận lấy chuyện tốt này, bà ta vội vàng bắt lấy tay Lâm Thời Hằng, giống như là sợ hắn đổi ý vậy: "Thời Hằng, việc này cứ quyết định như thế đi nhé, sau này Tiểu Bảo nhà mẹ phải giao cho anh chồng là con rồi."
"Yên tâm đi."
Lâm Thời Hằng tươi cười hiền lành vỗ vỗ bả vai Hà Tiểu Bảo đang đắm chìm trong vui vẻ tưởng tượng đến cuộc sống tốt đẹp trong tương lai sau này khi thấy mẹ mình đáp lời, thanh âm từ tính tràn đầy ổn trọng.
"Con chắc chắn sẽ chăm sóc Tiểu Bảo thật tốt."
****
"Đúng vậy, là viết như vậy đấy..."
Lâm Thời Hằng đứng trước bàn, hơi hơi cúi đầu nhìn Hà Tuyết Châu nghiêm túc cầm bút, từng nét viết tên của hắn.
Lúc trước cô vốn dĩ không biết chữ, bây giờ Lâm Thời Hằng muốn dạy cô cũng bắt đầu từ tên trước, dạy viết ba chữ Hà Tuyết Châu, nhưng bây giờ xem ra cô viết ba chữ Lâm Thời Hằng còn nghiêm túc cẩn thận hơn một chút so với trước đó.
Mặc dù viết xuống vẫn còn cảm thấy hơi mới lạ, trên trang giấy để ở mặt bàn vẫn xuất hiện ba chữ Lâm Thời Hằng ngăn ngắn nắn nót.
"Tuyết Châu thật thông minh."
Thấy Hà Tuyết Châu buông bút sau khi viết xong, mang theo chút chờ mong ngẩng đầu nhìn mình, người đàn ông đứng trước bàn không chút keo kiệt khen ngợi: "Lúc trước anh đã dạy người khác học viết chữ ở bộ đội rồi, nhưng bọn họ không học nhanh được bằng em, hơn nữa lại còn là lần đầu viết lại còn có thể viết tinh tế như vậy."
Hà Tuyết Châu vẫn luôn lớn lên trong hạ thấp bản thân làm việc và lời quát mắng của cha mẹ, tuy rằng từ khi chồng dạy cô viết chữ đến giờ đều luôn khích lệ, nhưng mỗi lần nghe được, trên mặt cô vẫn không nhịn được lộ ra nụ cười mang theo một chút ngượng ngùng vui vẻ.
"Đến đây, lại viết tên em thêm lần nữa đi."
Theo thanh âm kiên nhẫn ôn nhu của Lâm Thời Hằng, Hà Tuyết Châu nhấc bút lên, tiếp tục nghiêm túc viết tên của mình xuống.
Nhìn chữ trên giấy, Lâm Thời Hằng giống như là phát hiện ra đại lục mới vậy, lại cảm thán một câu: "Trí nhớ của em rất tốt, xem ra không mất bao lâu là có thể học xong chương trình học tiểu học rồi."
Hà Tuyết Châu cao hứng gật đầu, chồng liền vươn tay tới từ đằng sau, ngón tay thon dài dừng trên chữ cô mới viết xong, cô cũng đọc theo: "Lâm Thời Hằng...Hà Tuyết Châu."
"Tên của chúng ta sẽ luôn ở cạnh nhau."
Nghe thanh âm mang theo ý cười của Lâm Thời Hằng, mặt cô hơi hơi ửng hồng, nhìn hai cái tên mình viết lên giấy, trong lòng liền nổi lên một cỗ ngọt ngào.
Người đàn ông đằng sau ôn nhu giơ tay, sờ sờ đầu Hà Tuyết Châu: "Tuyết Châu, em cùng vào bộ đội với anh đi."
"Anh đã hỏi qua mẹ rồi, bà nói muốn ở lại giám sát xây nhà, giờ chúng ta đi trước, chờ đến lúc ổn định xong mọi thứ ở nước Hoa hoặc là anh thăng chức, chúng ta liền mua một căn nhà ở bên kia."
Hà Tuyết Châu có chút kinh ngạc lại có chút vui sướng ngước mắt: "Nhưng mà để một mình mẹ ở lại..."
"Đương nhiên sẽ không để mẹ ở lại một mình, chỉ là chỗ này đang xây nhà mới, mẹ không yên lòng, lại thêm một thời gian ngắn nữa thì anh liền đưa mẹ đi."
Hai vợ chồng đang nói chuyện thân mật ngọt ngào, bên ngoài đột nhiên