Hai người vừa ly khai mật thất quả nhiên thấy lối đi thông ra đình viện Yến phủ.
Ninh Hoàn cẩn thận hé mắt liếc nhìn về phía Tây uyển, đình viện bấy giờ đã trống không, Cổ Vương không còn tung tích.
"Đại nhân, ngài đã trở về" Ngân Xuyên quẩn quanh vườn hoa, vừa nhìn thấy hai người thì phất phơ đi qua.
Ninh Hoàn từ xa đã thấy bốn người nằm đó, chính là bốn gã gia đinh mang theo "Bọn họ không sao chứ?" hắn lo âu hỏi.
"Có thể có chuyện gì? Hít phải Long diên hương tạm thời chưa tỉnh lại mà thôi".
Ngân Xuyên hừ một tiếng.
Nỗi lòng lo lắng của Ninh Hoàn cũng tan mất "Vậy sao? Thật tốt quá".
Túc Tiển đi tới, liếc nhìn bốn kẻ nằm trên mặt đất, trầm giọng nói với Ngân Xuyên "Ngươi đem bọn họ về Ninh phủ, ta hiện tại muốn tới Diêu trang".
Ngân Xuyên nhíu mày "Đại nhân muốn tới cái nơi xui xẻo kia làm gì?"
Túc Tiển đơn giản thuật lại những chuyện vừa xảy ra "Toàn bộ Kinh Thành đều có dính líu đến Miêu Cương cổ trùng, ta không nghĩ ra nơi thứ hai".
Yến phủ toàn gia bị sát hại, sự tình chưa có manh mối, lại còn cuốn theo âm mưu phản nghịch của Trấn Nam Vương.
Ninh Hoàn thầm nghĩ Yến bá phụ ắt hẳn không phải là người có gan gây ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế.
Nếu thật sự có ẩn tình, muốn điều ra rõ ràng rành mạch chuyện này cũng chẳng hề dễ dàng.
"Ta có thể đi không?" Ninh Hoàn e dè hỏi, nếu muốn tìm ra chân tướng cứ bám sát Cẩm Y Vệ Túc Tiển này là sáng suốt nhất.
Ngân Xuyên bật cười "Ngươi đi? Ngươi có biết Diêu trang là nơi thế nào không?".
Ninh Hoàn mờ mịt lắc đầu.
Ngân Xuyên đảo một vòng quanh hắn, nâng đôi lông mày rậm được vẽ thành chữ bát (như này ạ 八), mở miệng như thật "Ta nói cho ngươi biết, đấy là nơi..."
"Nếu muốn thì đi cùng nhau!" Túc Tiển đúng lúc cắt lời Ngân Xuyên, hai người đều kinh ngạc mà hướng y nhìn lại.
"Đại nhân!" Ngân Xuyên quay đầu, lại hướng Ninh Hoàn trừng mắt, "Dẫn hắn đi làm cái gì!"
Ninh Hoàn nghe vậy vui vẻ xông lên trước, kéo một bên cánh tay người kia, dung dăng vui vẻ mà xác nhận "Thật sự mang ta theo?"
"Ngươi không muốn đi?" Túc Tiển hỏi ngược lại.
"Muốn đi, muốn đi!" Ninh Hoàn dùng sức gật đầu, như thể sợ người kia sẽ hối hận ngay lập tức.
Ánh mắt Ngân Xuyên đảo quanh hai người không thể tin được, cuối cùng nàng hừ lạnh một tiếng phun một miếng xuống đất, cầm bốn kẻ hôn mê bất tỉnh trên đất, vung người căm giận phiêu ra khỏi cửa.
Yến phủ ở Nam Thành, Diêu Trang lại ở Bắc Thành, một Nam một Bắc, đi đường cũng tốn không ít thời gian.
Ra khỏi thành, dọc đường đi hai người cũng không nói gì với nhau, cho đến khi Túc Tiển kéo ngựa chậm lại, chân trời phía Đông đã hừng sáng.
Dưới nắng sớm, một tòa nhà cũ kỹ lẻ loi hiện lên trước mắt họ, trên cổng là tấm hoành phi nghiêng ngả ghi hai chữ Diêu trang.
Trước đại môn là một pho tượng bằng đá, đế tượng điêu khắc chi chít những văn tự phức tạp, bên trên là một vị nữ tử sáu tay, đầu đội mũ phượng, mặc hoa phục đang ngồi thiền, một chiếc sáo ngọc đặt hờ bên môi, sắc mặt nàng an yên, biểu tình ôn nhu.
Ninh Hoàn ngửa đầu đánh giá pho tượng "Tượng đá này nhìn thật quen mắt.
"Đây chính là tượng Vu Quỷ Thần" Túc Tiển nói.
"Đây là Vu Quỷ Thần?" Ninh Hoàn cả kinh, thảo nào lúc trước y nói Diêu trang sẽ có người biết sự tình.
Túc Tiển nhảy xuống ngựa, gõ vào đại môn ba cái "Diêu thị ở đây không? Cẩm Y Vệ Trấn Phủ sử Túc Tiển, có chuyện quan trọng tìm nàng".
Ninh Hoàn nhìn xung quanh "Trời vừa mới sáng, hẳn là người của Diêu trang còn chưa thức giấc a".
Túc Tiển lắc đầu "Quy củ của Diêu trang, chỉ tiếp khách vào canh năm bốn khắc".
Đúng lúc ấy cánh cửa két một tiếng mở ra.
Đằng sau là một lão bà mặt vàng như nến, vóc người nhỏ thó, bà ta mặc một chiếc áo bông đen tuyền, lưng gù gập, mặt mũi nhăn nheo, nhìn lão bà như một con hầu tử già nua yếu ớt.
Dù thế ánh nhìn của bà ta lại sắc nhọn đến rợn người "Túc thiếu gia tìm lão bà ta có chuyện gì?"
Túc Tiển bất động thanh sắc nói "Hướng bà bà hỏi thăm một việc"
Con mắt đục ngầu của lão bà đánh giá Túc Tiển, cau mày một hồi lâu.
Cuối cùng bà ta lặng lẽ dịch nửa người, hướng hai người nói "Vào đi"
Túc Tiển ở bên tai Ninh Hoàn thấp giọng thì thầm "Lát nữa vào trong, không được đụng vào bất cứ vật gì, theo sát ta".
Ninh Hoàn cẩn thận gật gật đầu.
Hai người vượt qua cánh cửa đi theo lão bà, chợt nghe bà lão kia chậm rãi nói "Ta đã ly khai Miêu Cương bốn mươi năm, không biết Túc đại thiếu gia muốn hỏi cái gì."
Gạch ngói bốn phía xung quanh Diêu trang đều bị rêu xanh và dây leo bao trùm, lộ ra từng lớp gạch vữa bong tróc.
Một con Hoàng kim mãng xà chiếm cứ một góc tường, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm hai người vừa tiến vào, miệng nó phát ra âm thanh rin rít đến rợn người.
Túc Tiển mặt không đổi