Ninh Hoàn tê cả da đầu, hắn cứng đờ người từ từ quay đầu.
Sau lưng là nam nhân mặc Phi ngư phục đỏ thẫm, khoác áo choàng đen.
Vừa nhìn rõ ràng người đến, Ninh Hoàn khẽ thở phào một hơi, vỗ vỗ ngực nhỏ giọng oán giận "Ngươi tại sao trở lại, lại còn đứng đó không lên tiếng, ta sắp bị hù chết!"
Túc Tiển im lặng, đứng cách Ninh Hoàn một đoạn, y đưa tay về phía hắn ý bảo đưa chân thân qua.
Một cơn gió lạnh từ cánh cổng vụt qua tai Ninh Hoàn, trong ánh lửa lập lòe hắn nhận thấy biểu tình của người kia có gì đó kì lạ, cả người y như bị một tầng sương mù đen bao phủ.
Ninh Hoàn có chút do dự "Đưa đồ vật cho ta" giọng nói phát ra đều đều.
Vừa lúc Ninh Hoàn do dự đưa qua, Ngân Xuyên từ phía sau lắc mình kéo hắn lại, chắn giữa Túc Tiển và Ninh Hoàn.
Trên mặt nàng lộ rõ vẻ cảnh giác, chất vấn "Ngươi là ai?"
"Y không phải..." Ninh Hoàn run rẩy, hắn rốt cuộc cũng hiểu cảm giác không thích hợp đến từ đâu.
Túc Tiển vô cảm dần lộ ra nụ cười quái dị, nụ cười này càng lúc càng lớn, cuối cùng khóe miệng gần như chạm tới vành tai, cả khuôn mặt vì thế mà biến dạng hoàn toàn.
Y phục trên người hắn từng chút từng chút tan ra, trộn lẫn với dịch thể màu trắng rơi rớt trên mặt đất.
Trước mặt hai người hiện ra một con bạch xà to lớn, trên mình u lên một bướu thịt.
Nó uốn éo thân người, chuyển ánh mắt về phía Ninh Hoàn.
"Ha ha ha" từ khuôn miệng phát ra thanh âm nữ nhân "Nhanh như vậy đã bị phát hiện".
"Là Thảo Cổ Bà" Ninh Hoàn nhận ra thanh âm của nữ nhân kia.
Hắn biết Ngân Xuyên không phải là đối thủ của ả ta, nếu không Túc Tiển đã không đặc biệt nhờ hắn tìm Hồng gia hỗ trợ.
Nhưng cửa ra bị chặn, nhất thời Ninh Hoàn đã nghĩ rằng bọn họ khó có thể trốn thoát được.
Đến nước này chỉ còn cách kéo dài thời gian, chờ Túc Tiển hoặc Miêu tiên sinh tới cứu.
Ninh Hoàn vòng lên trước mặt Ngân Xuyên, tiến thẳng về phía trước, trên mặt không lộ nửa điểm lo sợ "Ngươi có biết vì sao lại bị vạch trần nhanh như vậy không?"
"Tuy ngươi biết trên người bằng hữu của ta có hai thanh trường đao, nhưng lại để sai trật tự.
Bên trái, đoản đao là Lại Tà, bên phải mới là Diệt Hồn.
Kỳ thực ta không thể hiểu nổi thứ này, nhưng chuyện trái phải y lại cực kỳ lưu tâm.
Lại nói lần trước ở cửa tiệm hoành thánh, lão bản cho ta bảy chiếc bánh, hắn cực kỳ không vui, cứng rắn chỉ lấy sáu chiếc"
Thảo Cổ Bà im lặng, tựa hồ chẳng biết đáp lời thế nào "Bằng hữu của ngươi thật cố chấp".
"Không chỉ như vậy!" Ninh Hoàn hai mắt lóe lên, ra hiệu cho Ngân Xuyên ra phía sau, tiếp tục nói "Ta hỏi ngươi một vấn đề.
Các ngươi muốn lấy chân thân Vu Quỷ Thần để làm gì?"
"Đương nhiên là ta có chỗ dùng" Ả thâm trầm nở nụ cười "Chiêu kéo dài thời gian đối với ta vô dụng".
Ninh Hoàn thầm nghĩ không ổn.
"Miêu Vũ, chúng ta tìm ngươi chân khổ a!" Từ phía ngoài, một giọng nam hùng hậu vang lên, kéo theo là tiếng chân người dồn dập.
Cầm đầu đoàn người mới đến là nam tử Ninh Hoàn đã gặp qua mấy ngày trước ở cửa tiệm giấy tuyên thành.
Từ trong miệng bạch xà vang lên tiếng nữ nhân cười khanh khách, vô cùng quyến rũ "Yêu~, không nghĩ tới Lam gia cũng tìm ta nha!"
Nam nhân liếc nhìn phía sau Ninh Hoàn "Quả nhiên chân thân Vu Quỷ Thần ở đây"
Lúc này, dưới ánh lửa bập bùng, một đầu sên ló ra từ cánh cổng sắt sơn đen, trên thân thể trơn tuột của nó lại xuất hiện những khuôn mặt kỳ dị, Ngân Xuyên thì thầm vào tai Ninh Hoàn "Những thứ này đều là linh hồn bị nó cắn nuốt".
Ninh Hoàn chợt nhớ đến Yến gia, cánh cửa đỏ, đầu người, hắn ghì chặt tay.
(Đọc truyện nhanh nhất tại wattpad của mình nhé https://.wattpad.com/story/273550476)
"Diêu lão bà vô dụng, nhanh như vậy đã bị các ngươi giết chết.
Bất quá đám cổ trùng nàng nuôi ra cũng có chỗ dùng" Miêu Vũ cười lớn.
Nam tử có vẻ lo lắng, hắn theo đuôi tên Cẩm Y Vệ kia đến Yến phủ, không nghĩ tới lại chạm phải Cổ Vương.
Hắn lấy ra một cây Cổ địch đặt lên môi.
Ninh Hoàn chưa bao giờ nghe thấy âm điệu này trước đây, thanh âm chói tai như muốn chọc thủng màng nhĩ.
Từ bên ngoài truyền đến tiếng sàn sạt, có vật gì đó đang kéo đến, số lượng còn không ít.
Một đoàn sâu bọ côn trùng theo lối mật thất vọt vào, hàng ngàn hàng vạn hắc trùng bò lên người Cổ Vương và Thảo Cổ Bà, trong chốc lát đã bao bọc toàn thân bọn chúng thành một cái kén đen kịt.
Nam tử lạnh mặt hướng Ninh Hoàn "Đưa đồ vật cho ta".
Ninh Hoàn mím môi, lùi về sau một bước, tựa vào chân thân Vu Quỷ Thần.
Nam tử kia vừa muốn bước lên trước, hắn liền hướng về phía Ngân Xuyên hét to "Động thủ".
Trấn hồn phù trên quan tài ngay lập tức đều bị bóc xuống, nữ thi từ bên trong bò ra ngoài...!
"Là độc thi" trong đoàn người có kẻ hô lớn.
Nhân tình thế hỗn loạn, Ninh Hoàn nhanh chóng buộc chặt dây, cõng Vu Quỷ Thần xông ra khỏi mật thất.
Từ phía sau, hắc trùng trên thân thể Cổ Vương dần dần biến mất.
Ác linh trên thân thể nó như mọc miệng nuốt trọn từng tí một.
Nam tử kia còn bận chế trụ độc thi đột nhiên sắc mặt đại biến.
Cổ vương dùng một đòn hất hắn vào vách tường, trực tiếp xé nát một bên chân...!
Ninh Hoàn lảo đảo từ mật thất chạy ra, vừa vặn gặp Túc Tiển đang bị quỷ đả tường vây khốn.
Y nghi hoặc nhìn hai người chật vật "Các ngươi sao vậy?"
"Đừng...! Đừng nói nữa, chạy mau" Túc Tiển còn đang ngơ ngẩn, người đã bị Ninh hoàn kéo tay hướng về đại môn Yến trạch chạy như điên.
Đúng lúc đó, Diên du khổng lồ từ dưới đất chui lên, chặn đứng lối đi của hai người.
Thảo Cổ Bà di chuyển thân thể đã tái tạo lại của ả về phía Ninh Hoàn "Đưa Vu Quỷ Thần cho ta".
Túc Tiển tay trái kéo Ninh Hoàn về phía sau, tay phải cầm chuôi Diệt Hồn, tay hơi siết chặt, nhưng cũng không rút đao ra.
"Giết...!Giết Cổ Vương" nam tử trong mật thất từ khi nào đã xuất hiện cùng Cổ Vương, thân thể hắn nhuộm đỏ máu "Nếu không...chúng ta đều phải chết!"
Túc Tiển cùng Cổ Vương giằng co, y đột nhiên lên tiếng "Ninh Hoàn, giao đồ cho nàng"
"Nhưng..." Ninh Hoàn sửng sốt.
Thanh đao có máu của Diêu bà bà đang nằm trên tay Túc Tiển, y hoàn toàn có thể diệt trừ Cổ Vương.
Vì sao lại đột nhiên muốn thay đổi chủ ý giao Vu Quỷ Thần?
"Cho hắn, nghe ta" Túc Tiển liếc mắt nhìn, thấy vẻ mặt khó hiểu của Ninh Hoàn, thoải mái bổ sung thêm một câu "Không sao đâu"
Ninh Hoàn chần chờ buông xuống Vu quỷ thần, cùng Túc Tiển lui sang một bên.
Cổ Vương kiêng kỵ đao trong tay Túc Tiển, vừa thấy hai người tránh ra đã vọt lên, hàm răng bén nhọn lập tức cắn lấy lớp hổ phách.
Rầm ầm ầm tiếng hổ phách bị phá vỡ vụn, Cổ Vương ngửa đầu đem tất cả đều nuốt xuống.
"Nó...!Nó đem Vu quỷ thần nuốt mất?" Ninh Hoàn thở phì phò nhìn cảnh tượng trước mắt, nhất thời không biết nên nói gì.
"Miêu Vũ, ngươi hủy chân thân Vu Quỷ Thần, kể từ bây giờ ngươi là địch nhân của Miêu tộc" một người Lam gia lên tiếng.
Thảo Cổ Bà cười lớn "Hủy thì đã sao, chờ Cổ Vương tiêu hóa Vu Quỷ Thần, ta chính là Vu Quỷ Thần mới của các ngươi" Thảo Cổ Bà nhìn lướt qua Ninh Hoàn và Túc Tiển, lại đem ánh mắt chuyển về phía đám người Lam gia "Kế tiếp nên đến phiên các ngươi".
"Còn tùy thuộc vào việc ngươi có bản lĩnh này hay không" Túc Tiển lạnh giọng.
Lúc này, phía Cổ Vương xảy ra biến hóa, nó đột nhiên trở nên điên cuồng, đau đớn lăn lộn trên đất, cái đuôi khổng lồ quét qua hành lang lật đổ một hàng cột trụ.
Từ ổ bụng của nó u lên một cục bướu lớn, dưới lớp lân giáp dường như có thứ gì đó đang không ngừng vặn vẹo.
Bướu thịt càng lúc càng lớn, cuối cùng phá vỡ khoang bụng Cổ Vương, từ bên trong vô số bàn tay thò ra ngoài.
Ninh Hoàn đột nhiên nhớ tới giấc mộng hôm đó, tấm da trong suốt kéo lên từ thủy trì, đây không phải là tay mà là đám độc xà trong thủy trì.
Túc Tiển cũng nhận ra, y kéo cổ áo Ninh Hoàn "Đi!".
Ninh Hoàn thấy đám người Lam gia còn đang ngây ngẩn thì hô lớn "Chạy a! Đó là Cổ Mẫu Vương"
"Aaa!" Có người phát ra tiếng gào, người bị gãy