Túc Tiển mắt đối mắt nhìn Ninh Hoàn, chẳng chịu được đến một khắc mà phải chịu thua, y tức giận lên tiếng, "Ta-không-làm-ảo-thuật, ta phải nói bao nhiêu lần nữa!".
Lúc này trong tay áo y rơi ra hai hình nhân giấy, vừa chạm đất đã hóa thành hình của Ninh Thịnh và Ninh Hoàn.
"Rồi, rồi, ngươi không làm ảo thuật".
Ninh Hoàn đáp lại có lệ, hắn nhìn thiếu niên trước mặt mình đánh giá, "Ngươi không thể biến ta uy vũ một chút sao?".
Túc Tiển hừ hừ, y liếc mắt nhìn Ninh Hoàn, "Chỗ nào? Tay chân lèo khèo như vậy có điểm nào không giống ngươi?".
Tay chân lèo khèo, tay-chân-lèo-khèo, mấy từ leng ca leng keng vang dội trong đầu Ninh Hoàn.
Hắn từ từ nhắm hai mắt, miệng thở hừ hừ, không tức giận, không tức giận, Ninh Hoàn nhủ thầm trong lòng.
Được một lúc thì mở mắt, bĩu môi phồng má cắm đầu ra khỏi phòng không thèm nhìn lại.
Túc Tiển mộng bức, làm sao mà lại giận rồi?
Túc Tiển ngơ ngẩn xoay người nhìn hai hình nhân giấy.
Y quan sát hình nhân Ninh Hoàn không thể hiểu nổi, "Ta nói gì sai mà ngươi giận hử?".
Hình nhân chẳng khác người kia chút nào, gương mặt nhìn thẳng vào Túc Tiển, ánh mắt vênh vênh.
Y nhếch môi, "Lại còn bảo ta làm quá?".
Y đưa tay nhéo nhéo gương mặt kia, "Ngốc nghếch, ngớ ngẩn, hổ đầu hổ não".
Được một hồi thì y bĩu môi xì một tiếng, "Ta sinh khí với hình nhân giấy làm gì không biết".
"Túc đại nhân, ngài có đi hay không nha!".
Ninh Hoàn quay lại giận dỗi lớn tiếng hỏi.
Túc Tiển giật cả mình, vội vàng giấu hai tay đang nhéo mặt ai kia.
Y quay người ho nhẹ một tiếng thờ ơ, "Giục cái gì mà giục, đang đi đây".
"Hứ!".
Ninh Hoàn hừ hừ mấy tiếng đi trước không thèm quay lại.
Túc Tiển quay sang nhìn hình nhân thêm mấy hồi, ôi cái mặt lạnh lùng giống hệt ai kia, y bực mình nhéo thêm mấy cái.
"Hừ hừ, hung dữ thế cơ à".
...
Thời gian đã vào canh năm.
Lúc Túc Tiển và Ninh Hoàn đến trước Hỉ Nhạc Phật Miếu phía chân trời đã sáng rõ.
Vậy mà bao trùm thôn trang là bầu không khí yên tĩnh quỷ dị, không một tia sáng có thể lọt vào được.
Ngày vào canh năm, cũng đến giờ người người thức dậy chuẩn bị cơm nước, theo lý không thể yên tĩnh như vậy được.
Trên con đường vào thôn không có một bóng người, tiếng gà gáy, chó sủa cũng biến mất trong lớp sương mù trắng xóa, toàn bộ thôn trang tĩnh mịch như không có vật sống.
Ninh Hoàn bất an nhìn xung quanh, hắn liếm đôi môi đã nứt nẻ nhìn Túc Tiển hỏi, "Nơi này...!Có phải đã xảy ra chuyện gì?".
Túc Tiển lắc đầu, "Không biết, chúng ta đi nơi khác nhìn xem".
Hai người đi đến căn nhà đầu tiên hôm qua khám xét.
Những cái xác không đầu trong nhà đã được Cẩm Y vệ mang về Đại Lý tự ngay trong đêm.
Trong phòng còn lưu lại mùi máu tươi chưa tan, tiếng bước chân giẫm lên lớp bùn trộn máu lép nhép.
Ninh Hoàn nhìn vệt máu trên nền đất liền xuất thần, hắn mím môi ngẩng đầu nói với Túc Tiển, "Nếu như Bán Đầu Cổ chết, thân người sẽ biến thành máu loãng.
Vậy thì mấy cỗ thi thể treo ở đây hôm qua..liệu có phải là chúng chưa chết?".
Ninh Hoàn rũ mắt, thì thào, "Vậy rốt cục là bọn chúng muốn làm cái gì?".
Túc Tiển cũng không lên tiếng, trầm mặc, tựa hồ y và Ninh Hoàn đều có chung một nghi hoặc.
Rốt cuộc là bọn chúng muốn làm cái gì?
"Trong cung vô sự chứ?!", Ninh Hoàn thắc mắc.
Hắn bỗng nhiên nhớ đến Bán Đầu Cổ đã trà trộn vào trong cung, trong lòng lo lắng.
Túc Tiển lắc đầu, chỉ đáp lại đơn giản, "Có Chỉ Huy Sứ đại nhân tọa trấn, ngươi không cần lo lắng".
Lúc này Ninh Hoàn mới yên tâm gật gật đầu.
Hai người đi một vòng trong nhà cũng không phát hiện ra điểm khác biệt.
Túc Tiển ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài trời đã sáng choang, y nói với Ninh Hoàn, "Chúng ta tìm trưởng thôn".
Hai người ra khỏi nhà, trên đường vẫn không có lấy một bóng người.
Nhà trưởng thôn đóng kín, Túc Tiển tiến lên gõ cửa nhưng không ai trả lời.
"Không có ai?".
Ninh Hoàn nhón chân nhìn xuyên qua hàng rào, trong sân không có người, chỉ thấy cửa nhà khẽ hé mở.
"Túc Tiển".
Ninh Hoàn chỉ vào khe cửa, "Cửa phòng mở".
Ninh Hoàn vốn muốn bật người qua hàng rào đi vào, hai tay hắn cố bám vào leo lên nhưng không đủ lực, chân thì bật không nổi, thử mấy lần cuối cùng tan tác thảm bại trở về.
Hắn cau mày nghiên cứu hàng rào.
Lúc này chợt nghe tiếng cười không kiềm chế bên cạnh.
Túc Tiển bị phát hiện, nhưng cũng chẳng thèm chột dạ.
Trong cái nhìn bất mãn của ai kia, y giơ chân đạp vào đại môn.
"Rầm" một tiếng, phiến cửa nằm chết trên mặt đất...
Túc Tiển chưa vội đi vào trong mà quay đầu nhìn Ninh Hoàn.
Y chậm rãi, khoan thai lượn một vòng trước mặt ai kia, khóe miệng còn nhếch lên.
"Phốc" một tiếng, Túc Tiển tung người đứng vững trên hàng rào, rũ mắt nhìn Ninh Hoàn.
Trong ánh-nhìn-có-thể-giết-người của hắn, y lại bật người tiếp đất, còn búng một cái phủi bụi trên y phục, cười cợt trêu ngươi người đứng sau hàng rào...
Ninh Hoàn híp mắt nhìn kẻ đáng ghét kia mà không khỏi mài mài răng.
Hắn phủi bụi trên áo, không chịu thua mà tiếp tục sự nghiệp leo trèo.
Được một lúc thì bất lực xoa xoa hai bàn tay đã đỏ lên, mắt liếc đại môn đã rộng mở.
Hắn bĩu môi thầm nghĩ, việc gì phải tự hành hạ bản thân kia chứ.
Hừ!.
Túc Tiển dựa cửa, hai tay khoanh trước ngực ngạc nhiên nhìn Ninh Hoàn.
Ai kia bĩu môi, vênh mặt, giấu hai tay đã đỏ hồng ra sau lưng ưỡn ngực vênh vênh tự đắc đi vào bên trong.
Ai mà chẳng có một chút lòng tự ái nha! Người đọc sách, có công phu miệng lưỡi chính là Khí khái!!!
Ninh Hoàn nhìn cánh cửa khép hờ không khỏi nhăn mày.
Động tĩnh ngoài đại môn lớn như vậy mà không thấy có người đi ra.
Chợt hắn nhớ tới lời nói của thiếu niên hôm qua, nếu trưởng thôn thờ phụng Hỉ Nhạc phật, bây giờ lại không thấy bóng dáng ông ta, liệu có phải đã xảy ra chuyện?
Ninh Hoàn mím môi nhìn Túc Tiển đẩy cửa bước vào nhà.
Hắn bám sát phía sau.
Kỳ quái là trong nhà không có người.
Cũng không bắt gặp tràng cảnh kinh dị ngày hôm qua, trong phòng không có một chút mùi máu tanh.
Ninh Hoàn nhớ lại biểu hiện quái dị của trưởng thôn liền suy đoán, "Có phải lão ta sợ nên đã bỏ trốn?".
"Không nhất định".
Túc Tiển mở tủ gỗ trên đầu giường, bên trong là vàng, bạc, trang sức chưa được thu dọn.
"Nếu chạy