Túc Tiển vịn xe đẩy giúp hai người trèo ra ngoài.
Vừa thoát khỏi thùng thịt thối, được hít thở không khí bên ngoài ba người cảm giác như sống lại.
Ninh Hoàn ngước mắt quan sát khoảng sân nhỏ trước mắt.
Tiểu viện bao phủ bởi những tấm ván đổ nát, không có một bóng cây, dưới chân là nền gạch đá xanh nứt nẻ đầy bùn đất.
Nhưng kỳ quái là, ở cái nơi âm u ẩm thấp như vậy mà không có lấy một bụi rêu.
Bốn phía bao quanh bởi lớp khói xám nhàn nhạt, mà ở chính giữa khoảng sân là một căn phòng có cánh cửa đỏ chói nồng nặc tử khí, tựa như một con quái vật với khoang miệng mở to như bồn máu.
"Chúng ta đi vào sao?", Ninh Hoàn liếm đôi môi khô khốc nhỏ giọng nói.
Túc Tiển nhìn chằm chằm cánh cửa, đột nhiên y quay đầu nhìn Ninh Hoàn hỏi.
"Biết leo mái nhà không?".
"Leo mái nhà?".
Ninh Hoàn méo miệng nhìn phần mái ngói phía trên.
Túc Tiển gật đầu giải thích, "Nếu cứ thế xông vào sẽ bứt dây động rừng, chúng ta lên mái nhà thám thính trước đã".
Ninh Hoàn bừng tỉnh, tự đắc ưỡn ngực nhỏ, gật đầu dứt khoát, "Ta biết nha! Trước kia lén chạy đi chơi, mái nhà in dấu chân ta đây không biết bao nhiêu lần".
"Thật?"
"Thật chứ!"
Túc Tiển liếc nhìn vẻ mặt tự mãn của ai kia, y giễu cợt hỏi một câu chốt, "Thế mà có cái hàng rào tre cũng không leo qua được?".
Ninh Hoàn nhất thời cứng họng, suy đi tính lại cũng chỉ dám thỏ thẻ, "Thì..thì là ta cố gắng cẩn thận một chút, lúc đấy chúng ta còn chưa biết tình huống bên trong thế nào đâu".
Ninh Thịnh lúc này cũng lên tiếng giảng hòa, "Đường đệ nói đúng, khi còn bé hắn đã bị đòn không ít vì leo mái nhà".
Không nói thì không sao, vừa mới lên tiếng kể chuyện đã thấy Túc Tiển nhìn Ninh Hoàn cười khoái trá.
Ninh Hoàn phồng mồm trợn má trừng Ninh Thịnh, lại thấy đôi mày kiếm mắt sao kia phủ đầy vẻ hoài niệm.
Ninh Thịnh khẽ thở dài, giọng nói mang đầy tiếc nuối, "Giờ nhớ lại, từ lúc mà Hoàn nhi lớn một chút hiểu chuyện rồi liền không còn tinh nghịch như xưa nữa".
Ninh Hoàn méo miệng, đây là sao, chê hắn còn chưa ăn đòn đủ hay như nào?
Túc Tiển nhướng mày hỏi, "Lần cuối ngươi trèo tường là khi nào?".
"..Tháng trước".
Ninh Hoàn không thèm nghĩ đáp lại ngay, đến lúc tỉnh táo lại đã thấy mặt ai kia đầy vẻ trêu cợt.
Ninh Hoàn híp mắt nhìn Túc Tiển, y cũng thoải mái mà khoanh tay nhìn ngược lại.
"Quen thì tốt rồi, không được để bị phát hiện".
Ninh Hoàn nhất thời cảm thấy như đấm vào sợi bông, tự mình bực mình ậm ừ quay đi.
Nụ cười trên gương mặt ai kia ngày càng sâu.
"Ninh huynh lên được chứ?".
Ninh Hoàn nghe thấy Túc Tiển lên tiếng hỏi.
Ninh Thịnh cười một tiếng, "Đương nhiên".
Ninh Hoàn nhìn Ninh Thịnh cười đầy chân thành, dời ơi hai người này từ lúc nào giống nhau đến vậy hả, hắn bất mãn cực cực kỳ.
Mái nhà cũng cũ kỹ y hệt như tòa tiểu viện, trên đỉnh phủ đầy gạch ngói đã vỡ nát, chân chỉ giẫm nhẹ cũng vang lên tiếng lạch cạch.
Túc Tiển đưa tay giữ lấy Ninh Hoàn, ánh mắt trầm lặng nhìn về một phía.
Ninh Hoàn bật người dậy phủi đi bụi đất dính trên tay, rồi nhanh chóng đuổi theo hướng nhìn của y.
Chỉ thấy từ phía xa chân trời là Cung điện nguy nga tráng lệ bị bao phủ bởi mây đen vần vũ, lộ vẻ âm trầm quỷ khí.
Ninh Thịnh lúc này cũng đã lên đến nơi, thấy hai người nhìn ra xa cũng hướng mắt theo.
Tuy chỉ là hình bóng mờ nhưng phong cách độc nhất kia, mái ngói thuần đỏ...!tất cả đều mang đến cho y một cảm giác quen thuộc.
Ninh Thịnh bỗng giật mình khó khăn lên tiếng, "Kia...kia chẳng lẽ là Hoàng cung? Nhưng nơi này tại sao lại có Hoàng cung?".
Túc Tiển trầm mặc lắc đầu.
Lúc sau, y ngồi xổm xuống đưa tay nhấc nhẹ một viên ngói đen, bên dưới chính là một góc của căn nhà.
Ánh sáng nhẹ xuyên qua, bên trong đồ đạc hết sức đơn sơ, chiếc bàn đã mất một chân, vài cái giá nến, đơn sơ như chính vẻ bên ngoài của nó.
"Đám cổ trùng kia sẽ ở chỗ nào?".
Ninh Hoàn bấn an nhìn xung quanh.
Túc Tiển rũ mắt lắc đầu, hàng mi dày khẽ chớp, "Không phải ở đây".
Y đứng thẳng người, mũi giày đen tuyền đạp trên mái ngói không để lại một tiếng động.
Túc Tiển di chuyển sang phía bên kia mái nhà lại nhấc vài miếng ngói lên kiểm tra.
Đột nhiên ánh mắt y sa sầm, động tác trong tay cũng ngừng lại.
"Sao vậy?".
Túc Tiển giơ tay ra dấu im lặng về phía Ninh Hoàn.
Hắn bèn nhẹ nhàng nhấc chân lại gần.
Bên dưới căn phòng hoàn toàn khác hẳn với bố trí ban nãy.
Từng ngọn lửa xanh lập lòe trong bóng tối, bốn bức tường được chia thành từng ô từng ô đủ hình dáng, nhét đầy những viên tròn tròn đen tuyền.
Chính giữa căn phòng là một cái bóng.
"Đây là cái gì?", NInh Hoàn nhỏ giọng hỏi.
Túc Tiển lắc đầu.
Ninh Hoàn mím môi nhìn chăm chú những thứ to nhỏ bên dưới kia, đột nhiên trong đầu hắn lóe lên một suy đoán.
Ninh Hoàn ngẩng đầu thấy Túc Tiển vẫn còn quan sát bên dưới, hắn cắn cắn môi quyết định nói ra phỏng đoán của mình, "Thứ bên dưới kia trông rất giống".
"Cái gì?", Túc Tiển nhíu mày ngước mắt nhìn Ninh Hoàn.
"Giống tổ ong".
Ninh Hoàn thì thào.
"Tổ ong?".
Túc Tiển thấp giọng lẩm bẩm hai chữ tựa như đang nghĩ ngợi, rồi đột nhiên biến sắc.
"Sao vậy?".
Ninh Hoàn lo âu hỏi.
Túc Tiển yên lặng không nói, mảnh ngói trong tay rời thêm nửa tấc, ánh sáng rọi vào trong nhiều hơn.
Bên trong căn phòng ngày càng hiển lộ, mặt đất hơi lõm xuống, mà ở chính giữa kia là lão quỷ bà đang nằm co quắp.
Bà ta nằm rạp cả người trên mặt đất, lớp da bên ngoài khô đét mỏng manh nhìn như trong suốt.
Bốn vách tường là những hàng dài bóng đen đang treo người y như một bầy khỉ.
Khỉ? Ninh Hoàn cau mày, lúc này một trậm âm phong đột nhiên đổi qua tai Ninh Hoàn theo khe hở từ mái ngói chui vào phòng.
Cái bóng treo mình trên sợi dây thừng chợt quay lại.
Đó là một cái xác chết, trên mặt vẫn còn phân biệt được ngũ quan nhưng phía dưới người chỉ còn lớp da người mỏng dính, tứ chi co quắp, nhìn từ đằng sau chẳng khác gì một con khỉ.
Ninh Hoàn giật mình, "Đây...đây là?"
"Là vỏ của bà ta".
Túc Tiển trầm giọng trả lời, "Hẳn là Nhân Diện Trùng Vương".
Lão quỷ bà giật giật, mặt đất khẽ rung lên.
Ninh Hoàn ngẩn người, lúc này hắn mới phát hiện mặt đất nhìn như bị lõm xuống kia thực chất là một cái mạng nhện khổng lồ, những thứ đen đúa tròn tròn là trứng