"Hoàng thượng, bào đệ?" Hai tròng mắt đen láy như bồ đào của Ninh Hoàn khẽ rung lên, hắn chăm chú nhìn Túc Tiển, "Nhưng mà..."
"Là thật hay giả, chuyện Hoàng gia ai dám đoán bừa?" Túc Tiển ngắm nhìn nơi được cho là cấm địa của Hoàng cung, gió lạnh ban đêm thổi vun vút, từng tán lá ngô đồng khô héo rào rào rung chuyển.
Y đưa tay lấy mảnh lá rơi trên đầu rồi khẽ cười, chậm rãi nói với Ninh Hoàn, "Ta cũng chỉ là nghe người ta kể lại thôi".
Ống tay áo của y chứa đầy ánh trăng, thân hình đơn bạc tựa bên hồ kéo thành một đường bóng dài dưới đất.
Túc Tiển tựa đầu lên gối, ngẩng mặt nhìn Ninh Hoàn, dưới ánh trăng, chỉ thấy một gương mặt thiếu niên tuấn tú, lạnh lùng, cổ áo nơi lỏng khẽ tuột xuống, lộ ra yết hầu chuyển động lên xuống theo từng nhịp chuyện.
Nhất thời cảnh tượng trước mắt khiến Ninh Hoàn ngẩn ngơ.
"Này! Ngẩn ra đấy làm cái gì?" Lời nói của y cắt ngang suy nghĩ bay bổng vươn xa quá xa của ai kia.
Ninh Hoàn lấy lại tinh thần, lúc này, Túc Tiển đã sớm đi trước vài bước, y quay đầu nhìn hắn, khóe miệng nở nụ cười, "Không phải là sợ đến choáng váng hả?".
Ninh Hoàn cúi đầu không lên tiếng, chiếc áo choàng lông cáo bọc lấy thân thể, gió đêm nhẹ nhàng thổi bay vài sợi tóc trước trán.
Cả khuôn mặt của hắn bị bóng cây che khuất chẳng thể nhận ra biểu tình, chỉ có đôi tai đang từ từ đỏ lựng như muốn bán đứng chủ nhân của chúng nó ngay lúc này.
"Không xong rồi, ngốc thật rồi" Túc Tiển cong môi cười, "Này tiểu ngốc, nếu còn không đi, một lúc nữa mà ngươi bị coi là thích khách bị bắt lại, xem chừng ta phải đại nghĩa diệt thân thật đấy".
Ninh Hoàn từ từ ngước mắt, miệng còn lầm bà lầm bầm, hắn thẳng lưng lướt qua người Túc Tiển.
Người kia nhìn bóng lưng Ninh Hoàn thì suy nghĩ hồi lâu câu nói vừa xong của hắn, Túc Tiển bĩu môi, "Hỏi hay lắm, ta là cái gì của ngươi cơ chứ?".
Y mờ mịt thật rồi, chẳng hiểu lại chọc phải cái gì mà lại bị giận?
"Túc đại nhân, có đi hay không!" Túc Tiển còn chưa tìm ra nguyên do đã bị Ninh Hoàn ở phía trước thúc giục.
Y đành bất lực lắc đầu, "Tới".
Trên đường đi, Ninh Hoàn phát hiện Túc Tiển không đi về phía Túc phủ, hắn nghi hoặc hỏi, "Chúng ta đang đi đâu?"
Túc Tiển trả lời, "Thiên lao".
"Thiên lao?" Ninh Hoàn ngẩn ra.
Tại triều đại này, Thiên lao và Địa lao là hai nơi hoàn toàn khác nhau.
Đó chính là nơi bắt nhốt trọng phạm của triều đình.
"Ngươi là muốn đi..." Ninh Hoàn còn chưa dứt lời liền nghe Túc Tiển "Ừ" một tiếng.
Y quay đầu nhìn Ninh Hoàn dặn dò, "Lát nữa ngươi đi theo sát ta, không được lên tiếng".
Ninh Hoàn vội vàng gật đầu đồng ý.
Thiên lao cách không xa Hoàng cung, hai người đi chưa đến một nén nhang đã đến nơi.
Hai chữ "Thiên Lao" được sơn đen thẫm, to lớn án ngữ trên tấm hoành phi, bốn phía là hàng rao cao vút.
Bên ngoài cửa là mười lăm, mười sáu thị vệ to lớn cầm vũ khí đứng canh giữ.
Chỉ có điều ánh mắt của họ mờ mịt, như thể đã bị bắt hồn.
Túc Tiển lấy chìa khóa từ hông của kẻ cầm đầu, không ngừng chân, bước vào trong.
Ninh Hoàn kinh ngạc trợn to hai tròng mắt, hắn không tin nổi nhìn lại hai hàng người đứng trước cửa.
Khóe miệng khẽ co giật, không cần đoán cũng biết vị đại gia này định làm gì, Ninh Hoàn không khỏi lầu bầu, "Táo bạo lắm".
Ninh Hoàn dè dặt theo chân Túc Tiển vào bên trong Thiên lao.
Giá nến leo lét ánh vàng mờ ảo, không khí tản mát mùi ẩm ướt lạnh lẽo, lối đi chỉ có tiếng bước chân hai người vang vọng.
Không gian u ám chật hẹp làm Ninh Hoàn phải nâng cao tinh thần gấp mấy chục lần, hắn cẩn thận quan sát xung quanh.
Đột nhiên Túc Tiển dừng lại trước một gian phòng giam.
Ninh Hoàn nghi ngờ nhìn lên, loáng thoáng bên trong là một bóng người đang rúc lại góc tường.
Chẳng lẽ là Chỉ huy sứ đại nhân bị nhốt ở đây?
Ninh Hoàn quay đầu nhìn Túc Tiển, chỉ thấy y mặt không đổi, cố định giá nến lên tường.
Ánh nến yếu ớt rốt cục cũng chiếu sáng được gian phòng giam, trên mặt đất dơ bẩn đầy rơm rạ là một nam nhân có phần nhếch nhác.
Ẩn sau vẻ ngoài ấy, đôi mắt sáng lóe chăm chú quan sát hai người.
Khuôn mặt ông ta lấm lem bùn đất pha với vết máu đã khô nhưng vẫn rất dễ nhận ra đây chính là Chỉ huy sứ đại nhân.
"Các ngươi giấu đại nhân ở đâu?" Túc Tiển trầm giọng hỏi.
Ninh Hoàn kinh ngạc nhìn Túc Tiển, Chỉ huy sứ? Chẳng lẽ người bên trong không phải