Anh ta lộ vẻ hết sức nghiêm túc mà nói, “Phương Dung, cậu ta sẽ càng ngày càng mạnh lên. Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa. Nếu cậu suy nghĩ kĩ rồi thì gọi điện thoại cho tôi. Tôi đã lưu số của mình vào trong quang não của cậu rồi.”
Phương Dung thầm hoảng hốt ở trong lòng, “Tôi biết rồi.”
“Cậu lên nhà đi. Tôi nhìn cậu lên.”
“Ừ.” Cậu không dám quay đầu lại. Mạnh Tu Viễn là người cực kỳ có mị lực vậy mà anh ta lại bỏ qua sự tôn quý của mình để ngồi xổm xuống đất thắt lại dây giày cho cậu, ngay cả nghĩ cậu cũng không dám nghĩ nữa.
Nhưng Phương Hoa lại cực kỳ quan trọng với cậu. Ngay trong lúc nguy cơ mà cậu vẫn không hề nghĩ ngợi giúp Phương Hoa thoát hiểm, đủ để thấy nó ở trong lòng cậu quan trọng đến thế nào rồi.
Lúc cậu lên tới nhà, quang não chợt vang lên một tiếng.
Là tin nhắn Mạnh Tu Viễn gửi tới, “Tôi cảm thấy cậu nên xem qua cái này. Có lẽ sẽ có manh mối.
Đó là mấy tấm ảnh cậu chưa được xem khi còn trong nhà giam. Trong ảnh là mấy cái xác, còn có một ít tư liệu của thi thể. Thân phận của người chết hiển nhiên không giống nhau. Nhưng sau khi cậu đọc xong tư liệu, lại phát hiện ra không có một cái xác nào được xác thực lai lịch cả.
Lúc còn trong nhà giam, tất cả hình ảnh xác chết đều có tên tuổi, dị năng, chiều cao, ngay cả tiền án tiền sự đều có ghi chép lại. Nhưng mấy cái xác này, ngay cả tên cũng không có.
Không thể nào!
Trừ phi cái chết của bọn họ không được phép để người ta biết. Nếu không, có thể sẽ gây ra cảnh hoảng loạn.
“Những người này không phải là người thường. Tôi không thể nói cho cậu biết thân phận của bọn họ. Hy vọng cậu có thể hiểu cho tôi. Đây là tin tức mới nhất. Trong một đêm cậu ta đã gϊếŧ bảy người. Cậu biết những người này không? Bọn họ có liên quan gì với nhau?”
Cái hình đầu người tượng trưng cho tin nhắn của Mạnh Tu Viễn đang nói chuyện với cậu, tựa như Mạnh Tu Viễn nãy giờ vẫn cùng cậu nói chuyện qua video.
“Tôi không biết.” Phương Dung lắc đầu. Cái đầu tượng trưng cho tin nhắn của cậu cũng lắc theo, “Tôi không biết.”
“Vậy, cậu là người có thời gian ở cùng với cậu ta lâu nhất, hiểu cậu ta nhất, vậy nên cậu có thể giúp tôi phân tích được không?”Cái đầu kia rung lên, Mạnh Tu Viễn lại nhắn tin tới.
Phương Dung muốn từ chối, nhưng cậu lại muốn biết tung tích của Phương Hoa, “Được. Nhưng giờ tôi vẫn chưa biết tình huống cụ thể là như thế nào, không dám cam đoan những phân tích của tôi là đúng. Nếu sai thì đừng trách tôi.”
“Sẽ không đâu.” Mạnh Tu Viễn dường như rất tín nhiệm cậu. Anh ta cảm thấy cậu nhất định sẽ phân tích được, “Tôi không quấy rầy cậu nữa. Cậu nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừ.” Phương Dung tắt tin nhắn, rồi down mấy tấm ảnh xuống, thuận tiện phân tích luôn vì sao nó lại muốn gϊếŧ nhiều người như vậy.
Nghe ý tứ của Mạnh Tu Viễn, những người này có vẻ có liên quan với nhau nên Phương Hoa mới muốn gϊếŧ bọn họ.
Vì sao chứ?
Cậu không thể hiểu được.
Tư liệu quá mức đơn giản, tin tức của người chết lại không được đầy đủ, chỉ có phần năng lực là được ghi chép sơ qua mà thôi.
Hai người biến dị, năm dị năng giả, toàn bộ đều là thanh niên chính trực. Bọn họ dường như không có liên quan gì với nhau, nhưng dường như lại có, bởi vì tuy thân phận của bọn họ không giống nhau nhưng dị năng lại đạt tới sáu sao, mạnh mẽ hơn người thường
Tuy Phương Dung không phải là dị năng giả, cũng không phải là người biến dị, nhưng cậu vẫn biết được những cấp bậc ấy giống như cấp bậc trong Taekwondo vậy, phân chia cấp bậc theo sao.
Cấp bậc cao nhất là chín sao, thấp nhất là một sao. Có thể đạt tới ba sao thì không phải là người thường rồi, mà cơ bản chính là quý tộc tay cầm quyền cao lại có thiên phú cực cao.
Cho dù bây giờ đã là năm 2180, tuy bên ngoài vẫn thực thi chế độ vô sản không cấp bậc, nhưng cấp bậc vẫn ngấm ngầm ảnh hưởng tới loài người.
Người có thân phận thấp vẫn không dám nói mạnh miệng, người có thân phân tôn quý có tiền có thể thì chỉ biết càng có tiền có thế. Phương Dung luôn biết, từ rất lâu rất lâu trước kia, thế giới đã tràn ngập ác ý với người nghèo.
Lúc chịu ủy khuất, chưa từng có người ra mặt giúp đỡ. Lúc có đồ tốt, luôn có người nhào tới đòi chia, không chia sẻ thì cậu chính là kẻ bủn xỉn. Dùng ý tưởng của mình áp đặt cho người khác, lại còn cảm thấy đó là đương nhiên. Đây chính là dạng xã hội hiện nay.
Cho nên, kỳ thật khi thấy những người này chết, trong lòng Phương Dung có hơi sảng khoái tí. Nhìn đi, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Anh có tiền thì sao chứ? Sao có thể không chết không bị thương được?
Tuy cậu không biết mấy người này, nhưng tuổi thơ lúc bé nói cho cậu biết, mấy kẻ có tiền đều là thằng khốn nạn. Bọn họ ý thể hiếp người, lại còn tỏ vẻ đương nhiên mà sai bảo người khác.
Bây giờ loại hiện tượng như thế càng nhiều hơn. Bởi vì có dị năng giả, có người biến dị, cho nên người thường cũng bị phân làm ba bảy loại, khiến mối cạnh tranh càng gay gắt hơn.
Nhưng mấy chuyện đó không có liên quan gì tới cậu hết. Bây giờ nhiệm vụ của cậu chính là phân tích xem vì sao Phương Hoa lại tấn công bọn họ.
Phương Hoa không hiểu sự đời, đương nhiên sẽ không ghét bọn họ, cho nên rốt cuộc là vì sao?
Cậu nhìn từng tấm ảnh một, xem kỹ vật chứng nhân chứng xem có gì lạ không. Nhưng bởi vì tử trạng khá khủng bố, nên cậu không dám nhìn kỹ, vừa nhìn vào liền choáng váng ngay.
Rõ ràng Phương Hoa đột nhiên tấn công, những người này hoàn toàn không biết gì, cho nên gương mặt lúc chết mới lộ vẻ kinh hoảng như thế.
Không biết vì lý do gì nó lại không gϊếŧ đứa con nít và người đàn bà làm nhân chứng kia, chỉ gϊếŧ mỗi tên đàn ông trung niên kia.
Có lẽ là do có dị năng, cho nên người đàn ông trung niên này thoạt nhìn trẻ hơn tuổi rất nhiều. Cũng có nhiều dị năng giả giống như ông ta, bề ngoài thoạt nhìn rất trẻ tuổi trông như chỉ mới hai mươi ba mươi tuổi mà thôi, nhưng thực tế đã ở độ tuổi trung niên rồi, muốn phân biệt thì chỉ có cách xem thẻ căn cước mà thôi.
Nhìn ảnh chụp không thấy có gì khả nghi, cậu lại chuyển sang tấm ảnh khác, thực đáng tiếc, cũng không tìm thấy gì. Tổng cộng chỉ có mười tấm, cậu đã nhìn tới nhìn lui cả đống lần rồi nhưng vẫn không đoán được tâm tư của Phương Hoa.
Theo lý, Phương Hoa từ nhỏ đến lớn đều sống trong phòng thí nghiệm, làm sao có thể có kẻ thù a?
Phương Dung suy nghĩ muốn nứt cả đầu.
Cậu quyết định đi từ manh mối đầu tiên. Phương Hoa được sinh ra từ phòng thí nghiệm, chuyện đầu tiên nó làm là xác nhận bản thân đang đứng ở đâu trong chuỗi thức ăn trên thế giới này. Cái này cũng dễ hiểu, giống như dã thú lấy động vật yếu ớt hơn mình làm thức ăn vậy, Phương Hoa cũng không phải là điều ngoại lệ.
Đối với nó mà nói, con người rất yếu ớt, chủng tộc lại không giống nhau. Phương Hoa hiểu được điều đó, nên nó mới yên tâm ăn thịt người, uống máu người. Với nó mà nói, con người cũng giống như heo, đều được nuôi từ nhỏ, là động vật cấp thấp, chỉ được nuôi để làm thịt.
Cho nên, nếu tìm thấy nó nhất định phải nói cho nó biết con người cũng là sinh vật có cảm tình, giống như chuyện con người ăn thịt heo, thịt dê, thịt bò nhưng lại rất khi ăn thịt chó vậy, bởi vì chó có chỉ số thông minh cao, chó một tuổi có chỉ số thông minh tương tương với một đứa nhỏ ba tuổi.
Đương nhiên, muốn tra chuyện này thì phải nghĩ tới trình độ giáo dục của Phương Hoa nữa. Phương Hoa không được học tập, không biết cái gì đúng, cái gì sai, đương nhiên cũng không biết cái gì là thù, chỉ dựa vào tâm của mình là hành động.
Nếu nó không biết cái gì là thù, vậy nhất định không phải vì báo thù rồi. Nếu không phải vì báo thù, vậy nó muốn cái gì?
Nếu nói đến muốn, vậy chỉ có lý do là vì muốn trở nên mạnh mẽ hơn thôi.
Bởi vì bây giờ toàn thế giới đang truy nã nó, luôn có người biến dị, dị năng giả, chiến sĩ cơ giảm và pháo binh tập kích nó, khiến nó cảm thấy bị áp lực, cho nên nó muốn có năng lực mạnh mẽ hơn.
Nó được sinh ra từ người biến dị và dị năng giả, muốn mạnh lên thì phải không ngừng ăn thịt người, uống máu người, hấp thụ