Phương Dung tâm loạn như ma, không biết phải làm sao. Cậu nhìn Phương Hoa rời đi và biến mất ở một góc khuất.
Thành thị ban đêm vẫn lộ vẻ phồn hoa, hàng vạn đèn đường vẫn đang chiếu sáng, ánh sáng chiếu vào tòa nhà cao tầng giống như được phủ thêm bảo thạch rực rỡ.
Phương Dung hít một hơi thật sâu, khởi động lại quang não, gọi điện cho Mạnh Tu Viễn.
Mạnh Tu Viễn dường như rất bận, bất cứ lúc nào cũng có thể nghe điện thoại, trong hình ảnh ba chiều vẫn là bộ dáng quần áo chỉnh tề.
Anh đang đọc tư liệu, thấy Phương Dung gọi điện thoại tới cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi ngay, “Sao vậy? Đã trễ thế rồi mà vẫn tìm tôi.”
“Cậu ta biến xấu rồi.” Phương Dung vẫn không thể chấp nhận được, “Tôi cảm giác được. Ánh mắt cậu ấy nhìn tôi không giống trước.”
“Phương Hoa?” Mạnh Tu Viễn ngừng lại, xoay xoay bút, “Cậu gặp cậu ta rồi sao?”
“Phải.” Ngón tay của Phương Dung run rẩy, “Tôi đồng ý giúp các anh đi tìm cậu ấy, nhưng các anh không được thương tổn cậu ấy. Cậu ấy vẫn là một trang giấy trắng, vẫn còn có cơ hội cứu lại.”
Im lặng một lát, Mạnh Tu Viễn khẽ gật đầu, “Được, tôi đồng ý.”
Phương Dung như trút được gánh nặng, “Cám ơn anh.”
“Không cần cám ơn.” Mạnh Tu Viễn dường như đã nhìn thấu cảm xúc của cậu. Anh lộ vẻ săn sóc mà hỏi, “Cậu đang ở đâu? Có muốn tôi tới đón cậu không?”
“Không cần đâu.” Phương Dung lắc đầu. Cậu không quan tâm đến trạng thái của mình hiện giờ, ngược lại lại càng quan tâm đến Phương Hoa hơn, “Chỉ cần các anh có thể tìm ra cậu ấy, tôi có thể đưa cậu ấy trở về.”
“Tự tin đến vậy?”
Phương Dung miễn cưỡng mà cười, “Tôi rất hiểu cậu ấy.”
“Được.”
Phương Dung vẫn không yên lòng, “Nhất định không được thương tổn cậu ấy, cũng không được tới quá gần cậu ấy, chỉ cần xác định hành tung của cậu ấy là được rồi.”
“Được.” Mạnh Tu Viễn dường như đã sớm biết cậu sẽ nói thế, anh lập tức trả lời không cần suy nghĩ.
“Vậy, nếu có tin tức của cậu ấy thì phải nói cho tôi biết ngay. Tôi sẽ nói phương pháp cho anh.”
“Ừ.”
Phương Dung cúp điện thoại, cảm thấy cả người mỏi mệt rã rời, không còn chút khí lực nào.
Cậu liếc mắt nhìn xuống phía dưới. Trên tầng cao nhất của tòa nhà ba mươi mấy tầng không được dùng cho người ở. Trên đây đặt một thiết bị chống sét để tránh lúc mưa thì bị sét đánh trúng tòa nhà. Vì thế ở đây cũng không có cầu thang gì, chỉ có mỗi một cái thang sắt treo ở ngoài tòa nhà chuyên dụng để cho nhân viên leo lên bảo trì sửa chữa thiết bị chống sét.
Cái thang sắt kia vì không được dùng nên đã bị gỉ sét hết cả, thoạt nhìn rất nguy hiểm. Phương Dung do dự một chút nhưng vẫn đi tới, tóm lấy thang sắt, từ từ leo xuống.
Bởi vì thang sắt được dựng thẳng đứng nên lúc leo lên leo xuống rất lao lực, vì thế chưa leo được một nửa, Phương Dung đã ra cả một thân mồ hôi, cả lòng bàn tay đều dính dính nhớp nhớp. Cậu vừa nghiêng đầu nhìn xuống liền cảm thấy mơ mơ hồ hồ giống như bị say.
Cậu không bị bệnh sợ độ cao nhưng có hơi bị cận thị. Người bị cận thị chỉ khi nhìn đồ ở xa thì chỉ thấy lờ mờ, cho nên, kỳ thật cao không đáng sợ, đáng sợ chính là không biết nó cao bao nhiêu.
Phương Dung nắm chặt tay, hồi phục lại quyết tâm của mình rồi tiếp tục leo xuống. May mà thang sắt không dài, cậu leo xuống đến tầng ba mươi thì đụng đến thang lầu rồi. Nơi có thang lầu thì nơi đó có thang máy.
Phương Dung lách qua thang lầu, chạy tới thang máy. Cậu mệt mỏi quá, hôm nay đã nhận quá nhiều kinh hách rồi, không muốn đi đường nữa, chỉ muốn nhanh nhanh lên giường nằm thôi.
Đứng trong thang máy cũng là một loại tra tấn khác. Vì để đảm bảo an toàn, thang máy dành cho tòa nhà hơn ba mươi tầng luôn chạy chậm rì rì. Phương Dung đã không còn đủ kiên nhẫn nữa. Cậu xoa xoa huyệt thái dương, cưỡng ép bản thân tỉnh táo lại, yên lặng chờ thang máy cách vài tầng dừng một lần, cách máy tầng lại dừng thêm một lần nữa. Dù sao thì trong tòa nhà này không phải chỉ có mỗi một mình cậu ở.
Thang máy rốt cuộc cũng dừng ở tầng 10. Phương Dung thở phào một hơi. Hôm nay không biết vì sao, cậu lại cảm thấy đặc biệt mất mác, khổ sở, hối hận và thương tiếc, giống như cậu đã mất hết đống tiền dành dụm của mình vậy.
Đèn trong hành lang là loại tự động cảm ứng, sẽ sáng lên khi có người đi qua, nhưng vì đã lâu rồi không được tu sửa cho nên Phương Dung phải vỗ tay thì mới sáng đèn.
Cả người cậu giờ rất mỏi mệt, vừa mở cửa vào phòng liền nằm xuống giường.
Khi nãy cảm thấy buồn ngủ muốn chết, nhưng nằm lên giường rồi thì lại không buồn ngủ nữa. Trong bóng tối, Phương Dung mở mắt, thất thần suy nghĩ, không biết qua bao lâu mới lại nhắm mắt ngủ lại lần nữa.
Hôm sau là một ngày có ánh nắng tươi đẹp.
Cậu bị tiếng điện thoại đánh thức, là của Mạnh Tu Viễn gọi tới, “Tìm được cậu ta rồi.”
Phương Dung bật người ngồi dậy, “Ở đâu?”
“Máy theo dõi thấy cậu ta đi vào Bắc La Hải Tiên Thành*, còn cụ thể ở đâu thì không xác định được.”
*Bắc La Hải Tiên Thành: theo tiếng Anh dịch thì tên nó là North Romania Seafood City, tớ mạo phép để tên tiếng Trung nhá.
“Tôi biết rồi.” Phương Dung lập tức xốc chăn lên, mặc quần áo vào, “Chờ tôi một chút. Tôi đến ngay. Giờ tôi sẽ nói phương pháp cho anh biết.”
Cậu dường như rất tự tin sẽ dẫn Phương Hoa về được, ngay cả Mạnh Tu Viễn cũng nhịn không được mà cảm thấy tò mò. Rốt cuộc là cậu ta có cách gì?
Dù sao thì ở trong Bắc La Hải Tiên Thành long xà hỗn tạp*, diện tích thành phố lại rộng, không có lệnh điều tra thì rất khó tìm được một người cố tình muốn trốn tránh.
*long xà hỗn tạp: loại người giai cấp tốt xấu nào cũng có
Tại một tầng hầm ngầm trong Bắc La Hải Tiên Thành, Phương