Nó nhìn chong chóng, Phương Dung nhìn nó, nhìn nó từng bước từng bước lớn dần, từ lần đầu tiên té ngã, đến lần đầu tiên bị người ta đánh, lần đầu tiên cướp đồ ăn với người khác, đến cuối cùng ăn luôn cả cha mẹ anh chị em.
Đó là một ngày có thời tiết âm u nặng nề. Điện thoại Phương Dung đột nhiên reo lên, là một giống cái gọi điện tới, nói muốn cùng cậu ăn một bữa cơm. Giống cái hiện giờ chính là món đồ hiếm lạ, ít nhiều gì cậu cũng có chút hưng phấn, nên lập tức đồng ý với người kia.
Sau khi hẹn chỗ gặp nhau, chuẩn bị tiền bạc xong xuôi, ai ngờ giống cái kia lại dẫn theo một đứa con ghẻ, chính xác là như thế, cứ không ngừng kể khổ ở trên bàn ăn, nói mình giờ khó khăn lắm. Phương Dung cảm thấy mình hình như bị lừa rồi, nhưng cả một bàn đồ ăn xa xỉ như thế này, cậu vẫn muốn ăn cho hết.
Cậu ăn xong rồi mà giống cái kia vẫn còn kể lể không ngừng, nói y và em trai mình đã đến đường cùng rồi, nếu không cũng sẽ không tìm người lạ tới giúp.
Phương Dung thản nhiên lau miệng, rồi bảo mình phải đi toilet. Trên thực tế, cậu lại lẻn đi bằng cửa sau. Nhưng vừa mới tới cửa sau, vài tên lưu manh bỗng ở đâu đó xông ra, quyền đấm cước đá với cậu. Cậu không biết võ công, võ phòng thân cũng chưa từng luyện qua, chuyện duy nhất có thể làm chính là bảo vệ đầu, không nên để bị đánh thành chấn động não nha.
Giống cái vừa nãy đá một cước vào eo cậu, giọng điệu mang theo vẻ khinh thường: “Gặp quỷ à. Không có tiền còn dám tới đây.” Y lục lọi, lấy hết đồ vật đáng giá trên người Phương Dung rồi dẫn người đi.
Phương Dung nằm trên mặt đất, thân thể hoàn toàn tê liệt, cả người cứng ngắc, một chút cảm giác cũng không có, đợi tốt lên một chút mới chậm rãi đứng dậy đi tìm bác sĩ.
May mà cậu còn có quang não, tiền cất trong quang não phải chứng thực thân phận mới có thể lấy ra, cậu có chết cũng không mở miệng nói thì mấy người đó làm gì được cậu chứ. Đây vẫn là xã hội trị an mà.
Cùng lắm thì bị đánh thêm vài cái thôi, không chết được, nhưng thân thể bị bầm dập, khóe miệng tím bầm, mắt sưng lên rồi. Bộ dạng như thế này thì không thể đi làm được, may mà còn có vài vị đồng nghiệp, bọn họ chắc sẽ hiểu cho cậu.
Cậu gọi điện cho một người đồng nghiệp, nói lại tình huống của mình rồi nhờ người kia thay cậu làm vài ngày. Đồng nghiệp kia rất sảng khoái đồng ý. Ai ngờ chưa được hai ngày thì người kia gọi lại nói xảy ra chuyện rồi.
Phương Dung không nằm viện nữa, lập tức mặc quần áo rồi trở về. Đồng nghiệp kia nói với cậu:
“Sau khi cậu đi, nó không chịu ăn cơm. Lần nào đem đồ tới thì cũng đem toàn bộ ra. Tôi mới đầu còn tưởng không sao, thú nhân chịu đói hai ngày cũng không chết, định chờ cậu về thì giải quyết sau, ai ngờ nó, nó lại…”
Ăn cả anh chị em của nó. Năm người anh chị em, không một đứa nào may mắn sống sót.
Phương Dung khiếp đảm, ngay cả anh em ruột của mình cũng dám ăn, thật sự không khác gì so với thú nhân trước, cuối cùng đều biến thành lục thân không nhận.
Lúc cậu đi, Phương Hoa vẫn còn duy trì bộ dáng vô hại. Nhưng giờ nó đang ngồi xổm ở đằng sau mặt kính chống đạn, chung quanh là một mảnh hỗn độn, trên bộ lông trắng còn vươn đầy vết máu.
Ngón tay của nó vẫn còn dính đầy máu tươi. Nó dùng chính cái tay đó mà gảy chong chóng.
Phù! Phù! Phù!
Chong chóng chậm rãi quay, phát ra tiếng giấy bị gió thổi. Dường như nghe thấy tiếng bước chân, nó chậm rãi quay đầu lại, vừa nhìn thấy Phương Dung, nó liền lộ ra biểu tình lấy lòng. Đáng tiếc, trong miệng lại toàn là máu tươi, đang từ từ chảy ra khỏi khóe môi.
Phương Dung có chút chịu không nổi. Cậu vẫn cảm thấy Phương Hoa là đứa ngoan nhất, không ngờ nó vẫn không thể thoát khỏi vận mệnh của thú nhân, cuối cùng vẫn là lục thân không nhận, ngũ cốc không phân.
*lục thân không nhận: không quan tâm ông bà cha mẹ anh em.
*ngũ cốc không phân: không phân biệt được năm loại cây lương thực chính.
Trước ngực Phương Hoa có hơi phồng lên. Nó cẩn thận lấy một đôi cánh đầy máu ra khỏi ngực. Có thể nhìn ra, đôi cánh kia là bị xé từ trên người một động vật khác xuống, “Tôi để lại cho anh một đôi cánh này. Anh thích sờ cái này nhất. Tặng cho anh.”
Ọc!
Phương Dung rốt cục chịu không nổi nữa liền ói ra. Một màn kia thật sự rất ghê tởm. Cậu có thể thấy trên đôi cánh đó còn dính một phần thịt thắt lưng, cực kỳ khủng bố.
Mấy ngày kế tiếp, cậu luôn có bóng ma với Phương Hoa, không dám tới gần nó. Mỗi lần cho nó ăn, cậu đều trốn rất xa, bỏ đồ ăn vào một cái cửa nhỏ không nhìn thấy người, sau lại từ đó lấy đồ ra.
Cậu vốn tưởng như vậy sẽ ổn, nhưng không ngờ tình huống ngày đó vẫn lặp lại ngay trước mặt mình.
Đến giờ cậu vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng Phương Hoa ngồi xổm trên đất, vươn bàn tay dính đầy máu chơi chong chóng, biểu tình rất vô tội, giống như một đứa nhỏ làm sai chuyện đang cố gắng lấy lòng mà nhìn cậu.
Phương Dung thấy nhưng không tiến lên. Đứa bé kia rốt cuộc chờ không nổi, bỏ chong chóng xuống, đi tới gần cậu, dùng ngón tay mảnh khảnh kéo lấy tay cậu đặt lên đầu mình, giống như người lớn dịu dàng xoa đầu đứa nhỏ.
Ngón tay Phương Dung run rẩy, không