Cậu nhìn xung quanh, không hề có người, lập tức nhảy qua cái bàn cao ngăn giữa vị trí đứng bắn và bia bắn. Bởi vì trình độ bắn của mỗi người khác nhau, có bắn 100m, cũng có bắn 500m, cho nên bia bắn có thể di chuyển, nên chắc chắn bia bắn của cậu cũng đã di chuyển.
Cậu chạy tới nhìn thử, quả nhiên là do bia bắn di chuyển tới gần hơn so với những bia bắn khác. Lông tơ trên người lập tức nhảy dựng lên. Bởi vì không có ai đang huấn luyện nên tất cả bia bắn đều sẽ được di chuyển về vị trí ban đầu.
Chẳng lẽ bia bắn này bị hư rồi? Sao còn chưa trở về vị trí ban đầu?
Hay là mình có dị năng?
Trái tim cậu chợt thịch một cái, cái ý tưởng điên cuồng này khiến cậu cảm thấy khó mà tin nổi.
Mỗi một người, khi vừa được sinh ra sẽ được kiểm tra xem có dị năng hay không. Nếu đứa trẻ có dị năng thì sẽ được đưa đến một khu vực khác, những đứa trẻ lưu lại đều là những đứa không có dị năng.
Hiển nhiên, Phương Dung là kẻ không có dị năng. Hơn nữa, cậu là người thường được hai mươi mấy năm rồi, mấu chốt chính là lúc cậu mười sáu tuổi thành niên cũng đã kiểm tra lại một lần nữa, bởi vì sẽ có vài người phản ứng chậm, dị năng thức tỉnh muộn, nhưng loại tình huống này chỉ chiếm có 10%, tỉ lệ ít ỏi đến đáng thương.
Qua 20 tuổi, thân thể cơ bản sẽ ngừng phát dục, dị năng đương nhiên cũng sẽ không thức tỉnh nữa, cơ bản không có khả năng này. Đương nhiên, trên đời luôn có ngoại lệ, Nguyên soái nổi tiếng nhất đế quốc đến năm 22 tuổi mới thức tỉnh dị năng, mà dị năng này lại phi thường cường đại, bởi vì nó được tích lũy tới hai mươi mấy năm.
Nhưng đó là tiền lệ độc nhất vô nhị, hơn nữa gen của người ta mạnh, nên chuyện này không thể phát sinh trên cơ thể của một người thường được.
Phương Dung thất vọng thu hồi lại ánh mắt, rồi thở dài đi về. Vừa mới đi được hai bước thì chợt dừng lại, “Mình thử một chút xem. Cho dù không có dị năng thì cũng chẳng tổn thất gì.”
Ra đi như thế cậu không cam lòng. Cậu còn chưa học được bản lĩnh nào, chiến đấu, cơ giáp cái gì cũng không được học, cậu không cam lòng. Trước khi đi, cậu muốn dùng bắn súng lần cuối cùng đại biểu nguyện vọng mãnh liệt của cậu.
Trong đầu đều là suy nghĩ nhất định phải bắn trúng. Ngón tay căng thẳng tới độ run rẩy,sau đó bia bắn lại di động.
“Nếu tôi thực sự có dị năng, vậy di chuyển bia bắn tới gần tôi hơn một chút.” Cậu quay phắt đầu lại, bia bắn vẫn đang thành thành thật thật đứng đó không hề nhúc nhích.
Phương Dung đi tới đo khoảng cách, phát hiện cư nhiên đã bị di chuyển.
Mình thật sự có dị năng sao?
Cậu quả thật không dám tin, “Di chuyển chút nữa xem nào.”
Bia bắn kia khẽ khàng run lên từng hồi rồi đứng lại như cũ.
“Hửm? Có chuyện gì à?” Phương Dung lộ vẻ khó hiểu mà nhìn bia bắn, “Tiếp tục.”
Bia bắn lại quơ quơ vài cái, lần này cử động còn nhỏ hơn lần trước.
Phương Dung nóng nãy, “Con mẹ nó mày động đi chứ!”
Chuyện này liên quan đến tương lai của cậu, làm sao cậu không khẩn trương cho được.
Một câu kia của cậu tràn ngập cảm xúc khẩn trương, khiến trước mắt đột nhiên biến đen, nhưng bia bắn kia đích thực là đang trượt lại gần.
Phương Dung nhìn đến mức trợn mắt há hốc mồm.
Mình cư nhiên…có dị năng thật sao?
“Móa, móa, móa, móa, móa!” Cậu phấn khích đến nổi liên tiếp chửi tục vài tiếng, lập tức muốn tìm người chia sẻ ngay. Càng nghĩ thì càng chỉ có Phương Hoa, hơn nữa cậu cũng chỉ quen Phương Hoa, không ai trong quân đội thích cậu, càng đừng nói tới chuyện giao lưu.
Cậu vứt khăn lại, chạy về nhà. Nhưng tới cửa nhà thì cậu lại do dự, làm sao để nói với Phương Hoa đây? Nói cậu có dị năng rồi, sau này không làm liên lụy hắn nữa sao?
Số 10 nhưng bị rớt mất số 1 chỉ còn lại số 0, số 0 cũng là con số rất quan trọng.
Phương Hoa bận hơn cậu nhiều, ngày nào cũng bị huấn luyện viên gọi đi bí mật huấn luyện. Đây là do yêu cầu của những người khác, không cho phép hắn chậm rì rì như thế nữa, không nhanh cũng phải nhanh cho bằng được, vì thế buổi tối hắn vẫn phải đi huấn luyện. Phương Hoa trời sinh bản tính đã chậm chạp, bản tính đã như vậy, bảo hắn bỏ quả là khó như lên trời.
Huấn luyện viên phát hiện chỉ có những lúc huấn luyện tác chiến hắn mới có tốc độ vượt quá mức tưởng tượng, cho nên quyết định xuống tay từ phương diện này, để hắn lúc nào cũng luôn giữ trạng thái cảnh giác ở mức cao