“Không phải bị mất trí nhớ rồi đó chứ?”
Phương Dung, “Không hề. (=_=).”
“Vậy sao lại quên,” Thu Nguyệt Hoa Tinh nói, “Không phải hôm nay cậu đã nói muốn gặp anh tôi rồi sao?”
“Sao tôi lại nói muốn gặp anh của anh?”
“Sao tôi biết? Cậu nói muốn hỏi một chút về dị năng có thể khống chế vật thể xung quanh. Giờ cậu hỏi tôi thì tôi hỏi ai đây?”
Anh vừa nói tới dị năng khống chế vật thể, Phương Hoa đã liền bừng tỉnh đại ngộ, “Hiểu rồi. Anh chờ chút.”
Hắn thoát game, ôm lấy cái mũ giáp đi vào phòng bếp, “Tìm anh nè.”
“Hở?” Phương Dung còn chưa phản ứng kịp, “Cái gì tìm tôi?”
“Thu Nguyệt Hoa Tinh tìm anh.”
“A.” Phương Dung lấy khăn lau tay, sau đó nhận lấy mũ giáp. Trong nồi đang nấu cua đại áp xào cay, đã chín rồi, nhưng để lâu thêm chút nữa cho hương vị thêm ngon hơn.
“Cậu trông nồi nhé. Ba phút sau thì gắp cua ra. Tôi vào xem tình huống thế nào.” Phương Dung ôm mũ giáp lên lầu. Dưới lầu rất nóng, ngồi lâu không được. Trên lầu có máy làm ẩm có thể phả ra chút gió lạnh.
“Được.” Phương Hoa ngoài miệng thì đáp ứng nhưng chờ cậu lên lầu rồi liền lập tức mở nắp nồi. Đứng ở đằng xa xa đã ngửi thấy mùi rồi.
Lấy cái nồi này đem ra ngoài bán cũng được lắm. Suy cho cùng Phương Dung cũng là đầu bếp, hơn nữa bản thân cũng đã có căn cơ. Ông chủ chỉ cần dạy một chút liền thông suốt, lại còn cho Phương Dung rất nhiều bí quyết nấu ăn. Con cua này ngon hơn con cua lần trước bác gái kia cho hắn rất nhiều.
Lần trước chỉ là cua chưng, vừa mở ra là thấy mỡ bò khắp nơi, màu sắc cực khó coi.
Cua lần này thì vàng óng ánh, được cắt thành khối nhỏ đều nhau, miếng nào cũng có thịt.
Hắn vớt một cái chân cua lê, mu bàn tay trắng nõn bị hơi nước hun hồng hồng. Nhưng cái gì cũng có giá của nó. Hắn vừa cắn một miếng cua là miệng đầy nước cua ngọt ngào, nhưng có hơi cay, mới ăn vụng mấy miếng mà môi đã đỏ lên.
Phương Dung vừa quay trở lại, hắn liền tự chứng minh trong sạch của mình, “Tôi không có ăn vụng.”
“…” Môi đỏ như vậy mà còn dám nói không ăn vụng?
Phương Hoa có làn da trắng hơn bình thường, bị muỗi đốt một cái là đã nổi đỏ bừng, huống chi giờ hắn còn ăn nhiều ớt như vậy.
Vốn định làm món ăn vặt thỉnh thoảng mới ăn một lần, cho nên cậu cho khá nhiều gia vị. Bình thường cậu không dám cho quá nhiều gia vị vào thức ăn, vì nếu để Phương Hoa ăn muối quá nhiều, tóc của hắn sẽ biến thành màu trắng, bởi kết cấu thân thể của hắn không giống với người thường.
Bởi vì nhường nhịn hắn, nên Phương Dung vẫn luôn ăn rất thanh đạm. Lần này nấu vì muốn ăn cho đủ vị, lại không cái tên này lại ngu ngốc tới vậy.
“Cậu không ăn cay được đâu.” Cậu đã chuẩn bị nước sôi cho Phương Hoa, dùng để rửa bớt gia vị, như vậy thì không cần nhường nhịn khẩu vì cho nhau nữa.
“Chín rồi, có thể múc ra rồi.” Phương Dung bảo hắn lấy đĩa, đổ cua vào đĩa rồi bưng lên lầu ăn.
Nói thực, nếu không mở điều hoà trong phòng bếp thì thực sự là chịu không nổi. Nhưng cậu chỉ nấu có mỗi món cua thôi, nếu bật điều hoà thì phiền phức lắm, lại còn phí điện nữa.
Nhưng suy cho cùng phòng bếp cũng tốt lắm, cái gì cũng tự động, rửa chén rửa nồi chỉ cần bỏ vào bồn là có thể tự rửa, rửa xong sẽ tự động đẩy chén dĩa ra rìa bồn, qua ngày hôm sau cho vào tủ chén là xong.
Phương Dung làm xong mọi việc, vẫy vẫy nước trên đây, đi lên lầu hai. Phương Hoa đang chờ cậu.
Kéo bàn ra giữa phòng. Căn phòng này rất nhỏ, mấy đồ đạc bình thường không đủ chỗ đặt. Bàn ghế đều nhét xuống dưới giường. Nếu không có tủ đồ này nọ thì sẽ chừa ra được một không gian nhỏ. Dù gì cũng là hai thằng đàn ông, ở kiểu gì cũng được.
Khách trọ trước còn lưu lại rất nhiều rác rưởi. Vì trời quá nong nên cậu vẫn chưa muốn dọn dẹp. Hôm nay lại khá hưng phấn vì thế vừa ăn cua vừa dọn dẹp vệ sinh.
Phương Dung vừa sử dụng dị năng chỉnhh sửa cái bàn, vừa nhớ tới Phương Hoa cũng có dự năng, “À, phải rồi, không phải cậu có băng dị năng sao? Mau biến ra mấy khối băng đi.”
Hoạt động rất nóng người, lại còn là mùa hề, đương nhiên càng mát mẻ càng tốt rồi.
Phương Hoa bừng tỉnh đại ngộ, đi vào toilet lấy một thùng nước, sau đó sử dụng dị năng biến nước thành băng.
Thảo nào cái tên này đông ấm hạ mát, hoá ra là dùng dị năng giở trò quỷ.
Phương Dung chỉ biết hắn có rất nhiều loại dị năng, nhưng có loại nào thì cậu không biết. Nếu cậu không lên game online, nhìn thấy kỹ năng của hắn, thì cho tới giờ cậu vẫn không hay biết gì đâu.
“Sớm biết cậu có dị năng này thì không cần chịu đứng nóng bức mấy ngày nay rồi.” Phương Dung bi phẫn không thôi. Không có cách nào. Việc này cũng giống như tìm đồ vậy, bình thường không tìm thì cứ lượn lờ trước mắt, cậu còn thấy nó phiền, nhưng chờ đến lúc cần thì nó biến mất tiêu, tìm kiểu gì cũng tìm không thấy.
Trước kia cần băng thì không nghỉ tới, giờ có đã có gió mát, thêm băng chỉ thêm thừa thãi thì lại nhớ ra hoá ra dị năng còn có thể sử dụng như thế.
Không còn cách nào, ai bảo ông trời thích giỡn chơi chứ?
Phương Dung dọn dẹp phòng, rồi nấu một thau nước ấm. Chỉ cần dùng một cái vòng là có thể nấu sôi được thùng nước ngay lập tức, nhưng tiếc là chỉ có thể dùng một lần mà thôi.
“Nước nấu xong rồi, có muốn ngâm chân không?” Dạo này áp lực rất lớn, cho nên cậu muốn ngâm chân cho thoải mái một chút.
“Không cần.” Phương Hoa không hề nghĩ ngợi liền cực tuyệt.
“À, vậy thì tôi ngâm.” Hắn vừa tắm rửa xong, không ngâm chân cũng không sao, nên cậu cũng không cưỡng ép hắn.
Cậu đặt thùng ở dưới giường, ngã người nằm xuống, lướt quang não.
Xem một chút tin tức, kiểm tra tình hình bè bạn, rồi lăng quăng ở trên mạng một hồi, không có gì xem thì đi đào bảo, hoàn toàn không buồn chán.
Phương Hoa đội mũ giáp, chơi game trong một chốc lại thắng được một ván, nhận được 10 đồng. Bên này hắn vừa thắng, bên kia Phương Dung đã nhận được tiền.
Vừa nghiêng đầu nhìn thì thấy Phương Hoa đã rời khỏi game. Phương Hoa thấy bộ dáng thích ý của cậu thì nhịn không được mà bắt chước ngã nằm ở trên giường, thò hai chân vào thau ngâm chân của Phương Dung.
Nước lập tức tràn ra. Một thau nước không thể chứa nhiều nhiều như vậy. Phương Dung rút một chân ra, nhịn không được đá hắn một chút, “Không phải không muốn ngâm sao?”
“Giờ muốn.” Phương Hoa cười hì hì.
Chân của hắn vừa trắng nõn vừa mịn mạng, có thể nhìn rõ mạch máu trên chân của hắn. Ngón chân thon dài mạnh mẽ, phần móng màu phấn hồng. Một lớn một nhỏ, cùng với Phương Dung hình thành sự đối lập.
Người này, ngay cả ngón chân cũng đẹp như vậy.
Phương Dung lại đá hắn một cước. Hắn vừa thò chân vào thì không dám nhìn thẳng vào chân của mình luôn. Vốn