Hắn tháo mũ giáp xuống, ngay lập tức tung một cú đá qua.
Phương Hoa bị đá liền thoát khỏi lôi đài, vẻ mặt ngơ ngác nhìn hắn.
“Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Một lần nữa hắn đội mũ giáp lên, trong lòng đủ loại nghẹn khuất, vậy mà tên nhóc kia không nhận ra hắn.
Rõ vậy như vậy, chỉ kém viết hẳn hoi mấy chữ to: tôi là Phương Dung.
Như vậy còn không nhận ra?
Nói không tức giận là giả, tuy nhiên Phương Dung cũng không rảnh giận dỗi nó mà tự mình đi làm nhiệm vụ, hắn ở khu tay mới lăn lộn rất khá, miễn cưỡng được xem như cao thủ, cơ bản đánh mấy trận đều thắng hết.
Lúc trước sử dụng tài khoản của Phương Hoa thi đấu thua hắn luôn đau lòng vì tiếc tiền, nhịn không được tưởng tượng nếu đánh như vậy sử dụng dị năng như này thì nói không chừng sẽ thắng.
Vì thế hắn bắt đầu lên kế hoạch, nếu đối thủ là dị năng hoả thì ưu tiên sân đấu có nước, dị năng thủy thì lựa chọn sân đấu có lửa, phải chắc chắn chiếm trọn ưu thế địa lý, nếu không cho hắn chọn sàn đấu thì hắn không đánh.
Dị năng của hắn nhất định phải dựa vào điều kiện tự nhiên và hoàn cảnh để thắng, đây chính là ưu thế duy nhất, đương nhiên cũng là khiếm khuyết lớn nhất, nếu bên đối thủ sử dụng vũ khí hỗ trợ hắn liền thảm, chỉ có thể nằm chờ chết.
Hắn luôn cho rằng cuộc sống sẽ mãi như vậy, cho đến một ngày huấn luyện viên đột nhiên gửi lời mời bạn tốt cho hắn.
Phương Dung có chút do dự, cuối cùng vẫn bấm chấp nhận.
Huấn luyện viên có vẻ đã quan sát hắn rất lâu, vừa nhắn tin đã vào thẳng vấn đề, “Cậu cứ đánh như vậy không được, hiện tại chưa ai phát hiện không có nghĩa áp dụng lâu dài sẽ tốt, nhất định sẽ bị người ta bắt chỗ bảy tấc.”
(*) Bắt chỗ bảy tấc: bắt rắn bắt chỗ bảy tấc, rắn sẽ không cắn và thoát thân được, tương đương cái chết.
Chuyện này Phương Dung đương nhiên biết nhưng hắn không thể nghĩ được biện pháp giải quyết gì, “Vậy tôi phải làm như thế nào?”
Huấn luyện viên gửi tới một đoạn video, click mở liền thấy đây là toàn bộ quá trình hắn tác chiến, trong video là cảnh hắn đang thi đấu với đối thủ có dị năng thủy, đối thủ thao túng dị năng thủy vô cùng thuần thục lại chiếm nơi có nước làm trung tâm, hai người giằng co hồi lâu không phân thắng bại.
Vốn dĩ dựa theo tính toán của hắn tuyệt đối sẽ không để tình huống này xảy ra, nhưng hệ thống rất công bằng, bạn đã lựa chọn sân đấu nhiều như vậy thì cũng phải để người khác chọn một lần chứ?
Khi nhìn thấy khu vực thi đấu là một biệt thự thì trong lòng hắn chợt lạnh, trong khuôn viên biệt thự có một bể bơi rất lớn, vừa hay thuận tiện cho đối thủ dị năng thủy.
Thuận tiện cho kẻ địch chính là rước phiền toái cho chính mình, tuy hai người đều có thể điều khiển nước nhưng một bên là hoàn toàn thao túng, biến hoá nước thành rồng thành phượng, biến thành muôn vàn vũ khí dễ dàng, một bên là thao túng đơn giản, mức độ chỉ dừng lại ở việc tạo ra một quả cầu nước nhỏ, khác biệt vô cùng lớn.
Phương Dung nhìn khắp nơi, phát hiện này căn biệt thự này có vô số cửa sổ, cửa sổ nhiều thì rèm cửa cũng nhiều, hắn quyết định điều khiển rèm cửa từ bốn phương tám hướng đánh tới, dưới tình thế bản thân có nguy cơ bị chết đuối liền ra tay nhanh chuẩn giết chết đối phương.
Dị năng hệ thủy thoạt nhìn nhu nhược mềm yếu chứ một khi bộc phát thì không dễ ăn chút nào, hắn bị bao vây trong làn nước, hô hấp khó khăn khiến mặt hắn nghẹn đỏ bừng, thật vất vả mới xử lý xong đối phương.
“Nếu tấm rèm trong tay cậu có sức sát thương thì đối phương đã sớm chết.” Huấn luyện viên nhắc nhở.
Ý tứ chính là, “Tôi thiếu một vũ khí có tính sát thương?”
Hơn nữa cái vũ khí này có liên quan đến tấm rèm cửa.
“Đúng vậy.” Huấn luyện viên gật đầu, “Theo truyền thuyết xa xưa trước kia, ở Tây Vực có một loại kim thoi ti vô cùng sắc bén, cắt đầu người khác dễ dàng chứ không nói chơi, tuy đã thất truyền nhưng với khoa học kỹ thuật ngày nay nếu muốn bắt chước hẳn là có hi vọng.”
“Thật ạ?” Phương Dung vui mừng.
“Đương nhiên là thật, tôi có thể lừa cậu sao.”
“Cảm ơn huấn luyện viên đã chỉ điểm.” Hắn cũng hiểu chuyện, không nói hai lời liền kính quân lễ.
“Không cần cảm ơn, cậu hẳn phải cảm ơn Phương Hoa, là cậu ấy thay đổi cả đời cậu.”
Phương Hoa?
Phương Dung sửng sốt, đúng thật, thật sự phải cẩn thận cảm ơn nó, nếu không có nó thì nói không chừng đến tận bây giờ hắn vẫn chỉ là tên nhân viên chăn nuôi quèn mà thôi.
Ngoại trừ việc nhận hết bài xích ở thế giới ngoài kia, hắn ở quân khu cũng sống tốt, học được không ít món nghề, dù sao khi còn là tân binh hắn cũng nhận được sự quan tâm khích lệ và phần thưởng xứng đáng.
Nếm được vị ngon ngọt mới có động lực làm việc, chày gỗ cùng đường cũng phải dùng sức, chỉ là người dùng chày gỗ đều bị đánh chạy mất dạng.
“Huấn luyện viên yên tâm, tôi sẽ nỗ lực.”
“Ừm.” Huấn luyện viên gật đầu, “Tôi cũng hy vọng cậu lấy thân phận mới một lần nữa gia nhập quân khu.”
Phương Dung ánh mắt ngưng trọng, tâm tình biến đổi rất nhiều, xem ra huấn luyện viên cũng xem trọng hắn.
Hắn hạ quyết tâm, quyết định phải trọng thưởng cho Phương Hoa.
Nhắc đến mới để ý, hôm nay đứa nhỏ này có biểu hiện khác hẳn ngày thường.
Hắn tháo mũ giáp ra liền phát hiện Phương Hoa nhìn hắn không chớp mắt, “Anh cũng có mũ giáp.”
Gì mà nghe như không vui vậy?
“Có mũ giáp rồi có phải không để ý tới em nữa không?”
“Không thể nào, em suy nghĩ nhiều rồi.” Chỉ là có mũ giáp thì sau này phải tập luyện nhiều, có ít thời gian hơn.
“Hôm nay anh không hỏi em đi học ra sao.” Phương Hoa ủy khuất, “Rõ ràng là không yêu em.”
“Yêu mà yêu mà, bây giờ chuẩn bị đi nấu món gì ngon cho em đây.” Phương Dung xoa đầu nó.
Làm mấy chuyện vặt vãnh như sờ đầu cũng có thể phát sinh tình trạng mới sờ một chút mà Phương Hoa đã luân hãm không thôi, nhanh chóng mềm mại ngã xuống giường chủ động chờ âu yếm.
Hắn sờ từ đỉnh đầu đến sau lưng nó, Phương Hoa ngã lên giường chủ động xốc quần áo lên để lộ chiếc bụng nhỏ, “Nơi này cũng muốn được sờ.”
Phương Dung lập tức tát cái bốp vào bụng nó, một thanh âm vang dội vang lên, nó che bụng, muốn cự tuyệt nhưng vẫn muốn nghênh đón.
“Lát nữa lại sờ, bây giờ đi nấu ăn.” Làm đầu bếp đương nhiên có điểm tốt này, dưới lầu chính là phòng bếp với đầy đủ các loại gia vị, hương vị làm ra cũng đặc sắc.
Lần này làm món cánh gà chiên Coca, có thể gặm rất lâu.
Phương Hoa dục cầu bất mãn, gặm cánh gà có thể tạm thời thỏa mãn, sau đó ngoan ngoãn lên giường đi ngủ.
Lúc hắn bưng món ăn lên Phương Hoa đang đưa lưng về phía hắn cầm bình nước tưới hoa.
Nghe nói trồng ít hoa cỏ gì đó trong phòng sẽ mát mẻ, không khí cũng thông thoáng hơn nhiều, cho nên nó trộm hái hai đóa hoa trong vườn, mới nuôi mấy ngày nên chưa thấy hiệu quả.
“Có tâm sự?” Phương Dung đặt cánh gà chiên Coca lên bàn, khó có được cảnh tượng nó bỏ mặc đồ ăn không quan tâm.
Không giống bình thường nha.
“Không ạ.” Phương Hoa lắc đầu.
“Không có thì tưới nước nhiều chi vậy? Hoa sắp chết đuối rồi kìa.”
Phương Hoa hoảng sợ lập tức ngừng động tác, tuy nhiên vẫn chậm một bước, nước đã dâng cao khiến đoá hoa đáng thương nổi lềnh bềnh.
Chậu hoa không phải loại chuyên dụng, nó cắt đôi chai nhựa lớn rồi sử dụng nửa phía dưới trồng vài đoá hoa nhỏ, cũng biết tiết kiệm lắm.
Bởi vì phía dưới không đục lỗ tháo nước nên bây giờ hoa đã úng