Quả Quả chạy lại ôm chân nó, “Anh ơi, mặt anh sao đỏ thế?”
Phương Hoa sờ mặt một cái, “Chắc do trời nóng.”
Nhiệt độ bên ngoài cao tới ba mươi mấy độ, người đi ngoài đường đều bị nướng chín, huống chi chỉ là đỏ mặt.
Phương Dung ở phòng trong nghe giọng liền mỉm cười vén rèm lên, “Có phải bị phơi nắng…”
Câu nói kế tiếp đột nhiên dừng lại, sắc mặt không khống chế được âm trầm hẳn.
“...!đến ngốc không?” Vốn hắn chỉ định trêu ghẹo thôi, bây giờ lại hiện rõ ý châm chọc.
Sự tình bại lộ, bà chủ thở dài một hơi, “Trên mặt dính son.” Bà chủ chỉ sườn mặt bên phải Phương Hoa, “Ở chỗ này, rất rõ.”
Phương Hoa duỗi tay lau, khi thấy cả lòng bàn tay đều là màu đỏ lập tức sửng sốt, thầm cảm thấy không ổn.
Đợi lát nữa chủ động dâng mông chịu đánh có được không?
Bầu không khí khi ăn cơm vô cùng ngột ngạt, không ai nói lời nào, thỉnh thoảng ngẩng đầu xem sắc mặt Phương Dung thì phát hiện hắn không biểu hiện thái độ gì, trăm phần trăm là tức giận.
Rốt cuộc vẫn là bà chủ tốt tính, không nhịn được khuyên giải, “Phương Dung à, Phương Hoa cũng lớn rồi, hồi đó dì cũng yêu khi đang đi học đấy thôi, hai vợ chồng dì quen nhau trong trường học đó.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Ông chủ hoà giải, “Khi đó vợ chú là hoa khôi, phải tốn không ít thời gian mới theo đuổi được.”
“Cái người chỉ biết khoa môi múa mép này hả, lúc trước tôi bị mù mới nhìn trúng ông.” Bà chủ trêu ghẹo nói.
Ông chủ không chút để ý, “May là bà bị mù, nếu không làm sao tôi rước bà về dinh được.”
Hai người nói nói cười cười khiến kí ức thuở xưa ùa về, lại bắt đầu một trận đánh yêu.
Mặt mũi của ông bà chủ vẫn phải cho, Phương Dung ngoài miệng trả lời đã biết chứ trong lòng nghĩ cái gì ai cũng không nhìn ra.
Buổi tối trở về phòng, Phương Hoa tự giác ghé vào mép giường dẩu mông chờ bị đánh, bên cạnh đó còn tâm lý chọn công cụ gây án, chính là roi da đang nằm yên phận trong thùng hàng to tướng mua trên mạng.
Nó kiên nhẫn chờ, chờ Phương Dung giống như thường ngày đánh mông nó một trận sẽ nguôi giận.
Ai biết được Phương Dung sau khi dọn dẹp phòng bếp, sắp xếp chén đũa rồi lên phòng cũng không thèm nhìn nó cái nào, tự mình xách theo thau nước và chậu rửa mặt đến toilet.
Phương Hoa vội vàng đứng dậy đuổi theo, khó khăn lắm mới chen được một chân vào cửa toilet đang đóng sầm trước mặt, nó không nói lời nào, thái độ nhận sai hết sức chuẩn mực, trong tay còn cầm theo roi da, tự mình cởi quần vịnh tay vào bồn rửa mặt.
“Anh đánh em đi.”
Lần này Phương Dung thật sự tức giận, mặc kệ nó chủ động đưa tới cửa như thế nào cũng không để ý tới, sinh hoạt hằng ngày như thế nào thì làm như thế đó.
Hắn không để ý tới nên Phương Hoa chủ động cởi quần áo tắm rửa, đi WC, mọi thứ đều hoàn thành tốt, sau đó đi theo Phương Dung ra ngoài.
Phương Dung tuy nổi giận nhưng không chốt cửa nhốt nó ở ngoài, tốt xấu gì cũng để cửa mở.
Theo thường lệ Phương Dung nằm trên giường, thấy Phương Dung không để ý tới mình Phương Hoa liền nằm sấp ở nơi Phương Dung có thể nhìn thấy, Phương Dung dọn dẹp bàn để đồ thì nó liền nằm lên mặt bàn, Phương Dung nằm trên giường thì nó nằm ở mép giường, Phương Dung ra ngoài mua đồ thì nó cũng muốn đi theo nằm ăn vạ.
Bị Phương Dung một chân đạp trở về.
Phương Dung mua hai bình nước khoáng, loại có băng dính cố định nắp chai, có lẽ nắp chai dính nước lại thêm để đông lạnh nên khó mở, hắn vặn vài lần đều không được, ngược lại Phương Hoa nhẹ nhàng vặn ra cho hắn.
Sức lực nó lớn, bóp nát cái chai không thành vấn đề, huống chi chỉ là nắp chai.
“Anh còn giận em sao?” Nó nhìn Phương Dung nằm trên giường, luống cuống rụt rè chui lên, Phương Dung không tỏ ý kiến.
“Không phải anh giận em.” Hắn giận chính mình.
Hắn đã sớm biết Phương Hoa được nhiều người mê mẩn, thường xuyên có người tặng lễ vật hay đồ ăn, ngẫu nhiên Phương Hoa sẽ mang về nhà, nhưng nó chỉ nhận lễ vật chứ không nhận tình yêu, một chút cơ hội cũng không cho người khác.
Hôm nay đột nhiên mang một dấu hôn về nhà, chứng tỏ mọi chuyện có lẽ đã vượt tầm kiểm soát, nó càng từ chối người khác lại càng hăng hái, càng xa xôi không thể với tới càng u mê bất ngộ, cho nên bây giờ hắn phải rộng lượng, bằng không chỉ tự khiến bản thân mệt mỏi.
Hơn nữa tức giận hại sức khỏe, còn có vẻ bản thân là người keo kiệt, dù sao nó cũng vô tội, lớn lên xinh đẹp được săn đón cũng không phải lỗi của nó.
Nhưng hắn không khống chế được sự tức giận, làm sao bây giờ?
Cũng không biết giận ai, giận bản thân hay giận Phương Hoa.
Chỉ biết là rất giận.
Hắn quay lưng đối mặt với bức tường, ngủ bên trong, ngày thường hắn ngủ phía ngoài Phương Hoa ngủ phía trong, đây rõ ràng là bộ dáng tức giận.
Phương Hoa lách người, từ sau lưng ôm eo hắn, trán cọ cọ vào lưng hắn.
Phương Dung đẩy nó một cái không được, đành để nó tùy ý.
Một lát sau trên đùi đột nhiên nặng trĩu, Phương Hoa thấy hắn không đẩy ra bèn dùng chân gác lên.
“Bỏ xuống.”
“Không bỏ.” Phương Hoa không chỉ không bỏ còn ôm hắn chặt hơn khiến hô hấp khó khăn.
“Có bỏ xuống hay không?” Giọng nói Phương Dung căng thẳng.
“Không bỏ.” Một bộ lợn chết không sợ nước sôi, “Anh đánh em đi.”
“Em……” Phương Dung thấy nó trả lời không hề chần chừ liền từ bỏ, “Muốn ôm thì ôm đi.”
Hắn mặc kệ, tắt đèn tiếp tục ngủ, bốn phía rơi vào một mảnh tĩnh mịch.
Hai người cứ duy trì tư thế này, không biết qua bao lâu, Phương Dung đã mơ màng nhắm mắt, tựa như sắp chìm vào giấc ngủ.
Bởi vì cảm xúc vẫn còn kích động nên ngủ không yên ổn, đến nửa đêm có cảm giác có người đè trên người hắn, lồng ngực truyền đến cảm giác nóng ran, hình như bị muỗi cắn.
Phải nói gần đây muỗi càng ngày càng nhiều, cả người hắn bị cắn thành bao lì xì, đến nửa đêm là dữ dội nhất, phạm vi bị ửng đỏ rất lớn, nơi nào cũng có dấu vết.
Hôm nay vẫn bị cắn, Phương Dung đã bực bội nay còn bực bội hơn, theo bản năng phất tay đuổi đi, đột nhiên vừa giơ tay ra đã bị thứ gì đó nắm lấy.
Lửa giận bốc cháy càng thêm mãnh liệt, bây giờ muỗi cũng thành tinh rồi hả?
Sức lực còn lớn như vậy? Bị nắm chặt đến không động đậy nổi.
Tóm lại cũng không ngứa không đau, hắn liền mặc kệ, tiếp tục