Chuông báo thức vang lên vào 6 giờ sáng, Hàn Lâm mỏi mệt vươn tay ra khỏi chăn và tắt nó đi.
Như mọi khi, chỉ có mình cô trên giường, Cố Đình Lập đã dậy từ sớm.
Sau một đêm bôn ba và "lao lực", anh vẫn có thể duy trì thói quen dậy sớm của mình.
Hôm nay có vẻ tâm trạng của anh rất tốt, bởi vì anh đã làm bữa sáng.
Chỉ khi nào trạng thái tinh thần thoải mái thì anh mới vào bếp, dù tài nghệ chỉ dừng ở mức nướng bánh mì và chiên trứng ốp la thôi.
Thoải mái...!Tim Hàn Lâm trùng xuống.
"Vì tin nhắn kia sao? Anh đã đọc nó chưa? Xử lý thế nào rồi? "
Mang tâm sự nặng nề, cô ngồi thẫn thờ vào bàn ăn.
Có lẽ anh nhận ra sự bất thường nơi cô, nhẹ hỏi:
- Còn mệt mỏi?
Cô ậm ừ có lệ.
Có lẽ anh nghĩ cô giận dỗi vì sự càn quấy của mình tối qua nên không hỏi thêm nữa, nhanh chóng ăn xong và thay đồ đi làm.
Trong chốc lát, căn nhà rộng thênh thang chỉ còn lại mỗi mình cô.
Cố gắng vực dậy tinh thần, Hàn Lâm ngồi bên bàn ăn suy nghĩ về mọi diễn biến tối qua, cả về cái dự định mà cô đã muốn đề cập với anh dịp kỷ niệm này.
Nở một nụ cười tự giễu chua chát, Hàn Lâm cảm thấy may mắn khi mình chưa kịp nói cùng anh.
Phải ngây thơ lắm mới khiến cô có suy nghĩ anh sẽ chấp nhận sự ra đời của một đứa trẻ, rằng anh muốn có một đứa con cùng cô.
Trong khi tiền đề hôn nhân của họ là không ràng buộc, nếu như có gì khác thì chỉ là mong muốn và tình cảm đơn phương từ phía cô mà thôi.
Có lẽ cuộc sống hôn nhân bình lặng trong 7 năm đã khiến cô thuyết phục chính mình rằng có khả năng anh đã hoặc sẽ yêu cô.
Nhưng tin nhắn mập mờ rạng sáng nay đã đánh nát những ảo tưởng hão huyền của cô.
Hàn Lâm à, chắc đến lúc mình phải đối mặt với sự thật rồi!
Tiếng chuông điện thoại kéo cô về thực tại, đầu dây bên kia là Sở Nhiên
- Hàn đại tiểu thư! Hàn đại mỹ nhân! Tìm cậu ăn một bữa cơm còn khó hơn gặp thị trưởng thành phố nữa.
Khi nào mình mới được hân hạnh dùng bữa với cậu đây!?
- Thôi thì hôm nay nhé, mình cũng nhớ cậu muốn chết đây.
- Ừm, vậy ăn trưa nhé.
Mình đang cần người nghe mình lải nhải đây, dạo này phiền chết đi được!
Sau cơn mưa tối hôm qua, thời tiết hôm nay trở nên ẩm ướt làm người ta ngán ngẩm.
Chọn một hàng ăn gần khu hành chính thành phố, Hàn Lâm ngồi chờ Sở Nhiên trong phòng riêng.
Sở Nhiên là cô bạn nối khố của Hàn Lâm, họ làm bạn từ thời tiểu học đến cấp 3, chỉ có thời gian từ năm học trung học thứ hai khi cô đột ngột chuyển trường là họ bắt đầu tách ra.
Sở Nhiên đã bên cô trãi qua tuổi thơ êm đềm, suốt thời niên thiếu nhiều biến cố u ám và vẫn bên cô đến giờ này.
Đối với Sở Nhiên, ngoài sự gắn kết ấy, Hàn Lâm còn rất cảm kích gia đình cô ấy vì đã yêu thương bảo bọc cô vô điều kiện trong những tháng ngày đen tối.
Mãi mãi cô không quên được vòng tay ôm ghì và những giọt nước mắt xót xa của mẹ Sở năm ấy.
Cô có người thân cũng kể như không, còn Sở Nhiên lại cho cô một gia đình giữa lúc tứ cố vô thân.
Lúc Sở Nhiên đến đã qua giờ ăn trưa một chút, có vẻ như cô từ bên ngoài vừa vội trở về.
Lau vội giọt mồ hôi trên gương