Cố Đình Lập đã chìm trong mật ngọt với cô bạn gái vừa chấp nhận lời tỏ tình của anh hơn một tuần rồi.
Cởi mở tấm lòng với đối phương và được chấp nhận xong, Cố tổng biến thành một người bạn trai thích dính người và có tính chiếm hữu rất đáng sợ, lúc nào cũng muốn cột lấy Hàn Lâm ở bên cạnh mình.
Thoại Sơn từng nói lén với Hàn Lâm rằng, những chuyến công tác nước ngoài trước kia là chuyện rất đau khổ với anh ta.
Bởi vì Cố tổng mỗi khi xuất ngoại công tác là lại bắt đầu làm việc điên cuồng không ngơi nghỉ, tận dụng hết thời gian giải quyết công việc để sớm trở về nước.
Dùng cách nói của anh ta là: Cố tổng có lòng yêu công việc và yêu nước nồng nàn.
Bây giờ thì biết rõ sự nồng nàn ấy là vì cái gì rồi!
Giống như hôm kỷ niệm bảy năm ngày cưới của ông chủ, Cố tổng đã yêu cầu rõ ràng rành mạch rằng muốn đem công việc của hai ngày đó giải quyết trong một ngày.
Báo hại anh ta chạy vắt giò lên cổ để vừa chuẩn bị hồ sơ vừa tìm vé máy bay trong đêm cho sếp.
Chuyến bay sát nút ngày ấy là thành quả nửa tấn nước bọt của anh trợ lý đáng thương, không ngờ được sếp hình dung với phu nhân rằng "vừa may có vé trống".
Cũng may thật, nếu khi đó mà sếp không thể về kịp trong đêm thì chiếc ghế này của anh ta đã có người khác ngồi rồi.
Cho nên trợ lý Thoại rất biết chiều lòng sếp đã xếp cô nhân viên công ty nhỏ dưới tầng vừa trở lại làm việc vào làm thư ký riêng cho Cố tổng, chứng thực luôn tin đồn Cố tổng bao nuôi trợ lý của giám đốc Trình.
Cố tổng biểu thị rất hài lòng, tiền thưởng bay vào tài khoản trợ lý Thoại "ting ting" ngay lập tức.
Ngay lúc này, nhà giàu mới nổi Thoại Sơn đang nhìn thư ký nhỏ bị Cố tổng gọi pha trà lần thứ ba trong ngày mà cảm thấy thương xót.
Trước kia sếp của anh ta chưa bao giờ có nhu cầu tuyển thư ký nữ, mọi công việc lẫn đời sống cá nhân đều để trợ lý vạn năng như anh xử lý.
Nhưng một tuần trở lại đây, sếp bắt đầu cuộc sống mới có nữ thư ký bưng trà rót nước, còn hưởng thụ sự chăm sóc đó rất nhiệt tình.
Công việc vẫn giải quyết bình thường, có phần thuận lợi hơn, chỉ cần trợ lý Thoại đừng sai cô thư ký mới đem hồ sơ vô trình ký mà thôi.
Bởi vì khi cô ấy bước vào, Cố tổng sẽ kiếm mọi cách không cho cô ấy bước ra.
Điều an ủi là kế hoạch cô ấy trình lên thì thường sếp sẽ không bắt bẻ gì hết, coi như trong rủi có may.
Trợ lý Thoại bắt đầu lau mồ hôi một cách âm thầm.
Đây chính là dấu hiệu sếp anh ta đang bước lên con đường của một hôn quân.
Cánh cửa phòng mở ra, Cố Đình Lập đang ngồi nghiêm túc phê duyệt công văn, nhìn thấy người đến liền nhướng mắt nhìn.
Cô thư ký mới bước những bước duyên dáng trên đôi giày cao gót, uyển chuyển bưng tách trà đến gần, chiếc váy ngắn trên gối khoe cặp chân dài thon thả, vòng eo mảnh dẻ lắc lư theo nhịp bước.
Khung cảnh đó đủ để cho người ta mơ màng, nếu không tính đến động tác đặt tách trà lên bàn không được nhẹ nhàng cho lắm.
- Tổng giám đốc Cố, trà - của - anh - đây - ạ!
Nói xong câu nói có vẻ cung kính ấy bằng chất giọng không được ngọt ngào thỏ thẻ cho lắm, người đẹp xoay người bước đi.
Chưa kịp đi hai bước đã bị sếp ôm ngang hông bế lên đùi.
- Sếp chưa cho phép mà em đã đi, không sợ bị trừ lương à?
Hơi thở nóng hổi chờn vờn bên cổ, lan dần ra vành tai cô thư ký.
Cô ấy đánh nhẹ lên bàn tay hư hỏng đang vuốt chiếc bụng phẳng lì của mình, cất giọng hờn dỗi:
- Em sợ gì chứ? Cố tổng mà cắt lương em, em sẽ cho chồng em ăn cơm với muối trắng, tiện thể thanh lọc cơ thể anh ta luôn.
Cố Đình Lập cất giọng cười ha ha sảng khoái, kéo chiếc cằm nhỏ xinh lên hôn một cái, giọng trêu chọc.
- Thế thì anh không trừ vậy.
Ăn cơm với muối thì sức đâu mà phục vụ em?
Hàn Lâm quắc mắt lên xẵng giọng.
- Ai phục vụ ai chứ? Không phải anh lúc nào cũng như con sói đói gặm người ta, còn không biết xấu hổ đi nói mình phục vụ em.
Thật là vừa đói khát vừa trơ trẽn mà!
Vòng tay trên eo cô siết lại, cả người bỗng dưng lọt thỏm trong lòng anh.
Hàn Lâm đỏ mặt nhận ra độ nóng và cứng quen thuộc.
Em trai nhỏ thân yêu của anh lại tỉnh giấc rồi.
Hơi thở anh mơn man trên mặt cô, cất giọng khàn khàn sặc mùi nguy hiểm.
- Đói khát?
Vừa hỏi vừa dùng tay vuốt dọc trên đầu gối, ngón tay thon dài luồn vào chân váy, ngón cái xẹt qua mặt trong đùi khiến một cơn sóng nhiệt chạy dọc theo sống lưng Hàn Lâm.
- Ừ thì anh đói khát em thật.
Câu này em nói đúng rồi.
Thưởng cho em!
Nói xong, miệng anh bao phủ lấy làn môi hồng đang hé mở, nuốt lấy tiếng phản đối của cô.
Tay cũng không nhàn rỗi, ve vuốt chiếc quần con bằng ren mỏng manh, bàn tay tăng dần vận tốc theo nhịp thở ngày càng dồn dập của cô.
Đợi đến khi Hàn Lâm cảm thấy hơi thở mình gần như cạn khô, Cố Đình Lập mới rời khỏi môi cô, lướt nụ hôn đến vành tai thì thầm.
- Trơ trẽn? Em có muốn biết chồng em khi trơ trẽn thật sự là thế nào không?
Cảm thấy mối nguy hiểm cận kề, Hàn Lâm không ngần ngại yếu thế.
- Không, em không muốn biết!
Nói xong