Từng giờ từng phút dần trôi qua trong sự chờ đợi tưởng chừng như dài đằng đẵng, đèn đỏ trên cửa phòng phẫu thuật cuối cùng rồi cũng tắt, ba người đang ngồi trên ghế chờ bật dậy.
Vị bác sĩ với mái tóc hoa râm mệt mỏi kéo khẩu trang xuống.
Cuộc phẫu thuật kéo dài hơn bốn tiếng rốt cuộc cũng khiến tình hình tạm ổn, ông nhìn về phía người nhà đang chờ đợi, cất giọng từ tốn:
- Ca phẫu thuật coi thành công bước đầu, rất may viên đạn chỉ găm vào màng cứng của hộp sọ, tuy có tổn thương nhưng cũng chưa ảnh hưởng đến tính mạng.
Trước tiên cần theo dõi sát sao trong mấy ngày để đánh giá mức độ tổn thương đối với não bộ.
Sau bốn mươi tám giờ, nếu người bệnh có thể tỉnh lại thì xem như thành công hoàn toàn, người nhà cứ yên tâm.
Hàn Lâm và bà Thi An cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng được dỡ xuống, sự căng thẳng chống chọi tinh thần giờ đây biến mất, cả người dường như bị thoát lực ngồi trên ghế.
Trợ lý Thoại cảm ơn bác sĩ rồi đi làm các thủ tục cần thiết để chuyển Cố Đình Lập vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Người nhà không được vào thường xuyên, mỗi ngày chỉ được thay áo vô trùng vào thăm trong vài phút.
Bà Thi An được hai người khuyên về nhà nghỉ ngơi với lời hứa sẽ thông báo thật nhanh mọi tiến triển.
Buổi sáng hôm sau, Hàn Lâm được vào thăm Cố Đình Lập.
Nhìn thấy anh nằm giữa đống dây nhợ lùng nhùng cùng với sắc mặt trắng xanh, trong lòng cô trào dâng sự xót xa lẫn ân hận.
Cô không nên chỉ nghĩ đến cảm xúc của bản thân mình để buộc anh không được công khai mối quan hệ giữa họ.
Vì sự không tự nhiên của mình, cô đã phớt lờ nhu cầu muốn được công nhận của anh, xem cuộc hôn nhân kín đáo của họ như một điều hiển nhiên mà không hề biết điều anh mong đợi thực ra lại nhỏ nhoi đến thế.
Hàn Lâm nắm lấy tay anh, cách một lớp găng tay y tế vẫn cảm nhận được lòng bàn tay nóng ấm của anh đang xua đi lạnh giá trên tay mình.
Cô cúi đầu thì thầm vào tai anh:
- Ông xã, mau dậy đi.
Em có chuyện này muốn nói với anh.
Anh mà cứ mải mê ngủ thế này, em sẽ không thèm để ý đến anh đó.
Hàng mi anh vẫn im lìm không động đậy, khuôn ngực phập phồng theo từng nhịp thở đều đặn.
Hàn Lâm ngước mặt lên, chớp mắt ngăn dòng lệ đong đầy trong khóe mắt.
Bây giờ không phải là lúc để tỏ ra yếu mềm và sướt mướt.
Cô phải tự lo cho chính mình và cả một người khác nữa.
Bước chầm chậm ra khỏi phòng, một cơn choáng váng đột nhiên kéo tới, Hàn Lâm vịn tường để điều chỉnh hô hấp, nhưng đầu óc dần dần trở nên nặng nề, cuối cùng không chịu nổi khuỵu xuống.
Khi Hàn Lâm tỉnh lại thì đã là trưa ngày hôm sau.
Mở mắt ra nhìn thấy mình đang nằm trên giường trong một căn phòng trắng toát, cảm giác không dễ chịu trong quá khứ ùa đến với cô.
Có một điều Hàn Lâm chưa kịp nói với chồng mình, cô nghĩ mình mang thai rồi, ngay trong lúc cô hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý thì đã lại có cơ hội làm mẹ một lần nữa.
Bác sĩ đến kiểm tra đã xác nhận điều cô nghi ngờ.
Bởi vì tình trạng cơ thể yếu ớt đặc thù của Hàn Lâm, lại thêm những ngày gần đây cô hoạt động vất vả khiến thai nhi có tình trạng bất ổn, cô phải làm một thủ thuật nhỏ để giữ em bé, ông ấy dặn cô tuyệt đối phải nằm trên giường tĩnh dưỡng khoảng hai tuần.
Niềm vui mới đến lại kéo theo những lo âu, nhưng Hàn Lâm rất trân quý cơ hội được ông trời thương xót lần này, mặc dù rất lo lắng cho Cố Đình Lập nhưng cũng đành phải hạn chế hoạt động, ngoan ngoãn nằm trên giường dưỡng thai.
Bên kia chồng cô đã có sự chăm sóc của bà ngoại và mọi chi tiết về tình hình sức khỏe của Cố Đình Lập, cô đều nhờ trợ lý Thoại báo lại tường tận cho mình.
May mà cuối cùng thì anh cũng tỉnh lại vào chiều tối hôm đó.
Thoại Sơn đến báo lại, Cố Đình Lập đã tỉnh lại một lúc, tuy cử động chưa được nhưng tình hình không còn gì đáng ngại.
Hàn Lâm nôn nóng muốn