Hôm nay là tiệc tất niên của tập đoàn Trung Thiên, nam thanh nữ tú xúng xính áo quần để thi nhau khoe sắc.
Các cô gái đã đặt mua quần áo, son phấn và trang sức từ cả tháng trước.
Phòng vệ sinh ở trung tâm hội nghị trở thành đại hội trau chuốt sắc đẹp, ngắm nghía và cả bàn chuyện thị phi về người khác.
- Cô biết việc này chưa? Bạn của tôi làm việc ở tập đoàn Lập Hằng bên nhà vợ sếp tổng, cô ấy bảo rằng dạo gần đây sếp nhà mình được ủy quyền của phu nhân đã bắt đầu điều hành Hội đồng quản trị bên đó rồi.
Nghe phong phanh là vì vợ sếp không được khỏe, cụ thể là đang dưỡng thai nha.
Các cô gái còn lại che miệng không thể tin được.
Dưỡng thai? Thảo nào mấy ngày nay sếp cùng thư ký nhỏ lại dám công khai ra vào có đôi.
Cái cô gái kia dạo gần đây còn vứt bỏ sự khép nép ban đầu, bây giờ lúc đi ra ngoài luôn bám dính lấy sếp, khiến mấy cô gái khác phải ghen tị đến đỏ mắt.
Thật sự là hồ ly tinh mà.
- Các cô nghĩ là bao lâu nữa bà lớn sẽ biết chuyện này?
- Biết thì sao chứ? Mấy bà vợ sếp cũng có bao giờ quan tâm chồng chơi bời thế nào đâu.
Vừa nhìn đã biết đâu là hôn nhân vì lợi ích, đâu mới là tình yêu thật sự của Cố tổng nha.
- Bé bé giọng lại đi, mấy cô có muốn bị phái đi nước ngoài chịu khổ không? Nhìn gương của cái cô Bội Châu kia đi, nghe bảo đụng chạm gì đó đến người trong lòng sếp nên sang năm là sẽ bị phái tới chỗ khỉ ho cò gáy kia kìa.
Buổi buôn dưa đang sôi nổi liền ngừng lại, Tinh Mỹ thở dài, người không biết cứ tưởng Bội Châu là đi đày, chỉ có cô biết chỗ kia ngon lành đến thế nào, bao nhiêu quản lý cao cấp tranh nhau sứt đầu mẻ trán cũng không được.
Nghe bảo là Bội Châu lập công lớn gì đó với sếp, còn được ưu ái sắp xếp đón cả mẹ cô ấy cùng đi.
Người đều có số cả, không nên ganh tị nha.
Hội trường rộng rãi được trang hoàng lộng, đèn đuốc rực rỡ lấp lánh.
Hầu như toàn bộ nhân viên của tập đoàn và các công ty cấp dưới đều tề tựu về đây.
Năm nay tình hình kinh doanh đạt được thành tích cao, lương thưởng làm hài lòng rất nhiều người nên ai cũng mang tâm trạng thoải mái và hưng phấn khi đến dự.
Tốp đồng nghiệp nam cũng tụ tập xung quanh nói chuyện, Từ Khai không hổ danh quen biết rộng, đi khắp nơi cứ như cá gặp nước, gặp ai cũng chào hỏi rôm rả.
Ông ta mới được điều chuyển lên bộ phận nhân sự của tập đoàn, bây giờ đang là người được săn đón, cũng là người biết rất nhiều chuyện bí mật ở đây.
Có kẻ tò mò kéo ông ta lại hỏi:
- Giám đốc Từ, anh đoán xem hôm nay tổng giám đốc sẽ đưa bà nhỏ hay bà lớn đến đây?
Từ Khai giật mình, nhích người xa anh ta, bảo với giọng khẩn trương:
- Lớn hay nhỏ gì thì lát nữa cậu sẽ biết.
Nhưng nể tình chúng ta quen biết nhiều năm, tôi nhắc nhở một câu thôi.
Có nói gì thì nói, đừng có gièm pha chuyện thư ký Hàn với người khác, coi chừng mất cả chén cơm lúc nào không hay.
Ông ta vẫn chưa quên cảm giác lắp bắp không nói nên lời khi trợ lý Thoại đến đưa ông ta bản lý lịch bổ sung của Hàn Lâm cho vị trí thư ký phòng tổng giám đốc.
Ở mục tình trạng hôn nhân: Đã kết hôn.
Sấm sét hơn nữa là ở mục thông tin về người chồng, ông ta nhìn thấy tên sếp tổng nằm chễm chệ trên đó.
Thư ký Hàn họ Hàn, nhưng ông ta chưa bao giờ liên hệ đến nhà vợ của tổng giám đốc cả.
Thư ký Hàn thực quá hiền lành giản dị, làm thế nào cũng không giống với tiểu thư nhà họ Hàn trong tưởng tượng của bọn họ.
Từ Khai nghĩ trái nghĩ phải, nhớ đến đây là hồ sơ phải bảo mật của công ty nên cũng đành nghẹn trong lòng không dám để lộ với ai.
Nhưng ông ta chắc chắn một điều, tổng giám đốc làm thế này là để cảnh cáo riêng ông ta.
Vì dạo trước khi Cố Đình Lập bị thương và tổng giám đốc có thái độ xa cách ra mặt với thư ký Hàn.
Ai cũng tưởng thư ký Hàn thất sủng rồi, đồng nghiệp nam trong công ty có khi bàn tán bình phẩm về cô ấy hơi quá đáng.
Lúc ấy Từ Khai cũng có mặt, mặc dù thấy tội nghiệp cho cô ấy nhưng với bản tính chỉ lo cho mình thì ông ta không nói đỡ câu nào hết.
Bất hạnh