Trình Nam gặp lại Lọ Lem của anh, trong lòng đột nhiên cảm thấy buông lỏng lại hưng phấn khác thường.
Anh không biết trải qua bấy nhiêu năm, cô bé con ngày nào có còn nhớ đến khúc nhạc đệm nho nhỏ kia hay đã nhạt nhòa trí nhớ rồi.
Trong lúc phân vân không biết phải làm sao mà cô ấy lại gấp gáp muốn rời khỏi sân bay, anh đã dùng một lý do hết sức sến sẩm để có thể có được một mối liên hệ với cô ấy.
"Em là cô gái rất thú vị".
Khi về đến nhà lên mạng search mấy cách làm quen với con gái thì Trình Nam chỉ muốn đâm đầu vào gối đến nghẹt thở cho rồi.
Vì đó chính là câu nói được bầu chọn là một trong những câu làm quen vô vị và sáo rỗng nhất.
Nhưng người không có kinh nghiệm như anh trong lúc gấp rút chỉ nghĩ được bấy nhiêu mà thôi.
Quả nhiên, lúc này con mèo nhỏ tựa trong lòng anh bắt đầu cười khúc khích.
- Chứ anh nghĩ cái lý do làm quen của anh ổn lắm hả? "Cô gái thú vị" nào sẽ làm quen với người dùng câu thoại sáo rỗng này chứ, anh là ngoại lệ, bởi vì anh là anh.
Biết chưa, chàng ngốc của em?
Thế đấy, ai là gà ai là hạt thóc còn chưa biết.
Ai có thể nghĩ một cô gái nhu mì và trầm lắng như Trần Tư Mỹ có thể mang trong người những suy nghĩ táo bạo lại sâu xa như thế.
Anh may mắn thành công, bởi vì trùng hợp là cô ấy cũng muốn tiếp cận anh, thuận nước đẩy thuyền biến anh thành bạn trai của cô ấy.
Vòng tay Trần Tư Mỹ trên cổ anh xiết chặt thêm, cả người cứ như treo trên người anh.
Mùi hương con gái ngọt ngào quẩn quanh chóp mũi, Trình Nam cảm thấy không thể ngồi yên muốn trốn chạy để tránh mất kềm chế, thế nhưng anh lại luyến tiếc sự thân mật nhu hòa này quá đỗi.
Người treo trên người anh giống như chưa phát hiện sự "biến đổi", vẫn thoải mái cựa mình rồi nhỏ giọng hờn dỗi.
- Em vẫn còn nhớ ngày nào mình cũng chờ anh ở công viên, suốt mùa hè luôn cơ.
Anh giận vì em bảo anh giống gấu à? Nhưng mà lúc đó anh thật rất rất là dễ thương, Baloo là nhân vật em thích nhất khi xem Cậu Bé Rừng Xanh, cậu ấy rất tốt và bảo vệ bạn bè mình, như anh vậy, siêu tốt và dịu dàng với em.
Trình Nam bối rối ôm lấy cô:
- Không phải! Là vì bố anh đột ngột đưa anh sang Anh sinh sống, anh lại không biết nhà em ở đâu.
Lần trước người đưa em về cũng bảo em chỉ cho đưa đến công viên mà thôi...
- Không phải thì tốt quá rồi.
Là em suy nghĩ nhiều quá thôi.
Giọng cô bật nhẹ than thở rồi lặng chìm vào đôi môi anh.
Trình Nam ngửa đầu đón nhận sự chủ động nồng nhiệt này của Trần Tư Mỹ.
Cô gái nhỏ rút đi sự rụt rè thường thấy, lúc này đang quỳ trên sô pha khóa chặt người anh vào thành ghế.
Chiếc lưỡi nhỏ mềm mại luồn vào miệng anh tìm kiếm, thở gấp gáp khi anh đáp lại nồng cháy.
Rất lâu sau, cô dứt đôi môi mình ra khỏi miệng anh, quần áo xộc xệch lại dùng ánh mắt đang bị sự mê đắm xâm chiếm và đôi tay mềm mại vuốt ve lấy khuôn mặt anh, sau đó ghé vào tai anh thì thầm:
- Ừm, anh Nam, anh có biết huyệt Hội Âm của con người nằm ở đâu không?
Trình Nam đơ người mất năm giây, trong lúc nước