Sau khi bão cát ngừng xung quanh trở nên yên tĩnh
hơn rất nhiều, cô dần có chút mơ màng, trong lúc nửa mê nửa tỉnh đã mơ
thấy rất nhiều thứ lộn xộn. Lúc thì mơ thấy Vạn quý phi phái người đến
sa mạc bắt cô, để cô quỳ trong sa mạc phơi nắng đến chết. Lúc lại mơ
thấy Vũ Hóa Điền chiến thắng trở về, nhưng ở chung một thời gian lại
phát hiện trở về là Phong Lý Đao giả Vũ Hóa Điền. Cô tỉnh lại, mồ hôi
lạnh đầm đìa.
Cô ngồi dậy rót chén nước, rồi mới đi đến bên cửa sổ đẩy cửa sổ ra, bên
ngoài cát vàng mù mịt. Trạm dịch bị cát bao trùm khiến cô cảm thấy lạ
lẫm, ngoài cửa sổ mặc dù tạm thời không có bão cát, nhưng trời tối đen
đáng sợ, không rõ là ngày hay đêm. Không còn tâm trạng đi ngủ lại không
biết làm gì cô đành nhẩm Bản Thảo Cương Mục trong lòng, như vậy chờ thời gian trôi qua cũng không thấy quá khó khăn nữa.
Chẳng bao lâu sau, trận bão cát thứ hai dần dần nổi lên, lúc này ngay cả tâm trạng nhẩm sách cũng không còn nữa, cô chắp tay sau lưng đi đi lại
lại trong phòng. Chợt nghe trong trạm dịch vang lên tiếng bước chân lộn
xộn, có người đi qua đi lại vội vàng. Cô ba chân bốn cẳng xông ra khỏi
phòng, lập tức có người quỳ bên chân cô, nói: “Phu nhân, bên Đốc chủ
truyền tin tới đội lạc đà của chúng ta đang đi về hướng này.” Trong
giọng người nọ khó nén được mừng rỡ, chắc hẳn vừa rồi cũng đã phải
trải qua cảm giác dày vò giống cô.
Cô lẩm bẩm: “Thế mà lại còn sống trở về?” Cô có chút thất thần đi về
phòng, không thể tin được kết cục trong phim đã bị cô thay đổi. Vậy
Triệu Hoài An thì sao? Chết rồi ư? Thật đáng tiếc. Mặc dù cô cảm thấy
người trung nghĩa như vậy chết rất đáng tiếc, nhưng thật không may cô đã bị trói thành cùng một phe với nhân vật phản diện, nếu như phe chính
nghĩa không thua cuộc, thì người gặp xui xẻo chính là cô. Thật đúng là
làm bậy! Nghĩ tới đây, cô liền niệm một câu A di đà phật trong lòng.
Mở cửa sổ ra, lại ăn phải một đống cát. Cô nheo mắt lại cố gắng nhìn ra
ngoài, ngoại trừ màu vàng thì vẫn là màu vàng. Cô quyết định từ bỏ góc
nhìn này, đóng cửa sổ ra khỏi phòng, chuẩn bị từ cửa lớn quang minh
chính đại quan sát. Cô đang định đi ra ngoài trạm dịch, lập tức có người chặn trước mặt cô, nói: “Bên ngoài bão cát lớn, phu nhân xin dừng
lại.”
Cô không để ý, tiếp tục đi. Ngoài dự kiến của cô là người nọ không ngăn
nữa, mà lại lấy cho cô một cái áo choàng rất dày khoác thêm. Trên áo
choàng dùng chỉ vàng thêu hoa văn lộng lẫy phức tạp, vừa nhìn đã biết là của Vũ Hóa Điền. Vũ Hóa Điền cao hơn cô rất nhiều, vạt áo choàng giá
trị xa xỉ quét đất, cô cũng không còn sức đâu mà quan tâm, đi xuống cầu
thang liền chạy ra cửa lớn.
Người trong trạm dịch thông báo hơi sớm, cô ở cửa ra vào ăn cát mãi mới
nhìn thấy những bóng người mơ hồ. Chờ bóng người tới gần mới nhìn rõ hóa ra là một con lạc đà, trên lạc đà chở rất nhiều hàng hóa, bởi vì có bọc vải nên người bình thường nhìn từ bên ngoài không thể đoán được bên
trong là cái gì. Nhưng cô không tính là người bình thường, vừa nhìn đã
biết hắn thực sự đã đi đào phần mộ tổ tiên nhà người ta rồi. Đoàn lạc đà dài thật là dài, cô đứng đến mỏi cả chân rồi mà vẫn không thấy bóng
dáng Vũ Hóa Điền. Cô chuyển trọng tâm mấy lần để giảm bớt gót chân mỏi
nhừ, tiếp tục chờ Vũ Hóa Điền. Chỉ thấy một tiểu thái giám đột nhiên đi
đến bên cạnh cô quỳ phịch xuống, tứ chi chạm đất. Hành động bất thình
lình khiến cô không hiểu, ngơ ngác nhìn thằng nhóc kia. Lúc này, lại có
một người khác đi tới đỡ cánh tay cô, nói: “Phu nhân, mời ngồi.” Nói
xong cũng đặt cô lên lưng tiểu thái giám kia.
Cô ngồi trên ghế người, có chút lâng lâng, đây chính là đãi ngộ độc nhất vô nhị của Vũ Đốc chủ Tây xưởng đó, cô có tài đức gì mà lại được hưởng
dụng chứ? Có phải cũng chứng minh nếu như Vũ Hóa Điền không có ở đây,
vậy phu nhân trên danh nghĩa là cô sẽ là người có quyền lực lớn nhất
không? Cô đã hiểu Vũ Hóa Điền xưa nay tranh đấu để làm gì rồi, kiểu
sống xa hoa này thật sự quá sung sướng, dễ nghiện.
Cô nhìn đàn lạc đà đi qua trước mặt như ngồi ở quảng trường Thiên
An Môn xem duyệt binh, cuối cùng cũng nhìn thấy được Vũ Hóa Điền. Cô vội vã
đứng lên, tươi cười chào đón, vui vẻ nói: “Ngài đã về rồi!”
Trả lời cô là ánh mắt sắc như dao, khiến cô sửng sốt, không biết đã lại
đắc tội gì với vị đại gia này nữa. Vũ Hóa Điền không thèm nhìn nữa mà đi thẳng vào trạm dịch, lúc đi qua cô thì lườm một cái, lạnh lẽo nói:
“Khiến thần y cảm thấy ngoài ý muốn sao?” Dứt lời, người đã đi vào rất
xa rồi. Cô nhìn bên ngoài, còn có rất nhiều lạc đà đang đi về phía này,
chuyến này hắn đúng là lãi to.
Không có thời gian nghĩ nhiều, cô vội vàng đi vào theo. Vũ Hóa Điền trở
về phòng, nhìn thấy giường của hắn bị người ta nằm lên, sắc mặt còn đen
hơn bầu trời bên ngoài. Hắn ngồi xuống ghế, sai người đổi chăn đệm mới
một lần nữa. Nhìn thấy áo choàng trên người cô, mặt hắn càng đen hơn.
Hắn vô cảm, nói: “Ai lấy cho cô chiếc áo choàng này?”
Không chờ cô trả lời, tiểu thái giám bên cạnh lập tức quỳ xuống, run rẩy đáp: “Bẩm… Bẩm Đốc chủ, là nô tài. Áo choàng này đã bẩn, ngài nói không cần nữa, nô tài thấy phu… Phu nhân không có áo choàng dày, đã tự tiện
đưa cho phu nhân. Nô tài đáng chết, xin Đốc chủ tha mạng.”
“Ngươi cũng biết là mình tự tiện?” Vũ Hóa Điền nhận lấy trà đưa tới, mở
nắp chén thổi bọt trà, rồi mới nhẹ nhàng nhấp một ngụm, thản nhiên nói:
“Còn ngây ra đó làm gì? Không lôi xuống? Nên làm thế nào các ngươi hẳn
đã rõ.”
Đây là giết gà dọa khỉ. Cô đứng ở trong góc phòng, nhìn cảnh tượng trước mắt, lạnh từ đầu đến chân. Nếu như vừa rồi cô còn có chút vui vẻ, vậy
hiện giờ Vũ Hóa Điền dùng một tiểu thái giám nhắc nhở cô ai mới là người đứng đầu nơi này, mà cô thì chẳng là gì cả. Sự việc xảy ra trước mắt
khiến cô một lần nữa quay về tới hiện thực tàn khốc, áo choàng trên
người giống như bàn chông đâm vào người cô cực kỳ khó chịu.
Vũ Hóa Điền truyền lệnh cho mọi người nghỉ ngơi mấy ngày, rồi mới cho
lui, trong phòng chỉ còn lại mỗi hai người. Vũ Hóa Điền nhìn cô nói:
“Ngây ra đó làm gì? Hay còn phải chờ ta mời cô?” Nói xong hắn đứng dậy
cởi áo choàng, lộ ra áo ngoài dính đầy máu tươi.
Lúc này cô mới chợt nhớ mình là một đại phu, liền đến giúp hắn cởi quần
áo. Hắn dùng tay bóp cằm cô ép cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, quan sát vẻ
mặt buồn bã của cô. Hắn hơi nhếch môi, độ cong tuyệt đẹp, cúi người ghé
sát vào tai cô, nói: “Ta ghét nhất cái vẻ đắc ý này của cô.”
Cô không nói gì, chỉ quay mặt đi để tránh tay hắn. Sau đó mới thản nhiên cởi áo ngoài của hắn. Chỉ thấy trên người hắn có rất nhiều vết thương,
máu tươi dính cát vón lại đã dính chặt cả áo trong. Cô chẳng chút nương
tình kéo áo đã biến thành màu máu của hắn, khiến máu phun ra.
“A…” Vũ Hóa Điền đau đớn kêu rên, rất mất hồn. Nếu như thay đổi hoàn
cảnh, mỹ nhân phát ra tiếng kêu như vậy, cô chắc hẳn cũng sẽ tê dại.
“Ha ha.” Vũ Hóa Điền chẳng hiểu tại sao đột nhiên cười khẽ một tiếng, cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, lại phát hiện hắn đã khôi phục như thường,
tiếng cười kia giống như cô nghe nhầm vậy. Cô khó hiểu nhìn hắn một cái, rồi lại cúi đầu tiếp tục công việc, trong lòng mắng: Biến thái.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com