【 Đốc chủ, có cần thuộc hạ quay lại đón tiểu thiếu chủ hồi kinh không ạ?】
Ông bố mới ra lò của cô cung kính tiễn Vũ Hóa Điền, đến khi đoàn người Vũ
Hóa Điền đi xa lão mới xoay người về nhà. Đi được hai bước dường như mới đột nhiên nhớ ra đứa con gái là cô, nói: “Ai nha, con gái, con còn thất thần làm gì thế? Mẹ con còn ở trong phòng chờ con đấy.”
Cô rùng
mình một cái, không quen nổi với cách xưng hô này. Cô quay đầu nhìn Tố
Huệ Dung, chỉ thấy cô ta bình tĩnh đỡ cô vào trong nhà. Chẳng qua chỉ là một nha môn huyện nhỏ, đi vào cũng không có nhiều thứ để xem, đi thẳng
vào nội đường, quả nhiên thấy một phụ nữ trung niên phúc hậu ngồi ở đó.
Sau khi thấy Huyện lệnh phu nhân cô vô cùng chắc chắn phần lớn gien của
con trai bọn họ đến từ mẫu thân. Huyện lệnh phu nhân nhìn thấy phu quân
nhà mình vội vàng đứng dậy nhường chỗ cho lão, nói: “Vũ đại nhân lên
đường rồi sao?”
Huyện lệnh gật đầu nói: “Nào, mau gặp con gái
chúng ta.” Nói xong cũng ra hiệu cho cô tiến lên, rồi mới chỉ Tố Huệ
Dung nói: “Vị này là người Vũ đại nhân để lại chăm sóc con gái chúng
ta.”
“Tốt, tốt.” Bà ta luôn miệng nói tốt, rồi mới gọi nha hoàn
bên cạnh nói: “Còn không hầu hạ cẩn thận.” Nói xong thì cười tủm tỉm
nhìn cô. Cô biết đây là chờ cô nhận mẹ nhưng người bình thường như cô
không tài nào gọi được một tiếng ‘Mẹ’ máu chó này.
Tố Huệ Dung
đúng lúc đáp lời: “Tố Huệ Dung ra mắt Chu phu nhân, phu nhân chúng ta da mặt mỏng, sợ là đang xấu hổ. Đốc chủ cũng nói, chuyện nhận thân không
vội, sau này ở chung sẽ quen dần.” Cô gái khéo đưa đẩy này cười thật vô
hại.
Huyện lệnh phu nhân cũng biết điều, tuy nói là còn nhiều
thời gian, nhưng cô cũng chỉ ở lại đây với họ có mấy ngày, bởi vậy câu
nói này có thể giải thích là: ‘Đốc chủ chúng ta nói, không muốn gọi thì
thôi.’ Chu phu nhân cũng không quá để ý những thứ này, dù sao cô xuất
giá từ nhà bọn họ, lợi ích tính cho bọn họ là được. Cho nên lúc này mặc
dù Chu phu nhân cảm thấy cô có chút không biết điều, nhưng vẫn mời cô
ngồi xuống bên cạnh bà ta, nắm tay cô, nói: “Con không cần gọi. Con bé
này đúng là xinh đẹp, ta là phụ nữ nhìn còn thấy thích, chứ đừng nói gì
đến Vũ đại nhân.”
Huyện lệnh ngồi bên vội vàng phụ họa: “Đương nhiên rồi.”
Chu phu nhân lại nói: “Cô bé này, ta càng nhìn lại càng thấy có tám phần
giống lão già, đây chẳng phải là ‘không phải người một nhà không vào
cùng một cửa’ sao.” Chủ nhân đã lên tiếng, đám nha hoàn sai vặt đương
nhiên phải tán đồng rồi. Lúc thì nói: “Ta thấy đôi mắt rất giống.” Lúc
lại nói: “Các người xem cái mũi này, có phải giống lão gia như đúc
không?” Mọi người mồm năm miệng mười thảo luận một lúc, thế là cô lập
tức biến thành người nhà họ Chu rồi. Trong lòng cô thở dài: Có mắt không vậy? Có bệnh phải chữa sớm!
Chu phu nhân cũng không phải không
có con gái, sở dĩ dỗ cô nói chuyện lâu như vậy hoàn toàn là vì nể mặt Vũ Hóa Điền. Chu phu nhân và cả đám nha hoàn ma ma diễn vở kịch hân hoan
nhận người thân, lại thấy cô và Tố Huệ Dung chỉ yên tĩnh nhìn, không có ý muốn tham dự, liền thức thời mời cô đi ăn cơm.
Trên bàn cơm chỉ
có cô cùng Huyện lệnh và Huyện lệnh phu nhân, vài nha hoàn thì đứng bên
hầu hạ, Tố Huệ Dung đương nhiên đứng phía sau gắp thức ăn cho cô. Nhân
cơ hội này, cô nói với Chu Huyện lệnh: “Ừm… Ta có thể về nhà một chuyến
không?”
Chu Huyện lệnh và phu nhân trao đổi ánh mắt rồi hỏi: “Sao vậy, ở đây không thoải mái sao?”
Cô cân nhắc, đáp: “Không phải, chủ yếu là tiên sư để lại rất nhiều sách thuốc trên núi, ta có chút không yên tâm.”
Lúc này, không đợi Huyện thái gia lên tiếng, Tố Huệ Dung đã đáp: “Phu nhân
cứ yên tâm, bên kia Đốc chủ đã ra lệnh cho cao thủ đại nội trông coi
rồi, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề.”
Cô nghe Tố Huệ Dung nói
như thế cũng biết Vũ Hóa Điền không định thả cô về. Tại cô
xui xẻo, vừa
xuống núi đã bị hắn bắt tại trận. Cô cười nói: “Thật ra không chỉ vì lo
lắng sách thuốc, còn có một đứa bé ở nhà. Ta không thể để một mình nó
trên núi, không biết có thể đón nó tới đây được không?”
“Đứa bé? !” Huyện lệnh và Huyện lệnh phu nhân đồng thanh kinh ngạc..
Cô bình tĩnh cười nói: “Đúng thế, là con trai, tính cả tuổi mụ cũng đã sáu tuổi rồi.” Nói tới đây, cô cố ý dừng lại một chút, rồi mới ra vẻ thần
bí nói: “Thật ra… Aiz, đứa bé kia mặc dù gọi ta là sư phụ, trên thực tế
lại là con trai ta. Chuyện này ta vẫn luôn giấu, ngay cả nó cũng không
biết. Người làm mẹ như ta đúng là…” Nói tới đây thì ngừng lại, giả vờ
nghẹn ngào.
Chu phu nhân không hổ là bà nội trợ có thâm niên,
phát huy tinh thần buôn dưa lê vô cùng tinh tế. Bà ta ướm lời cô, run
giọng hỏi: “Đứa, đứa, đứa bé kia là của… Vũ đại nhân sao?”
Cô giả vờ thẹn thùng khẽ gật đầu, đồng thời trong lòng thầm vui sướng: Cho các người YY, xem đám biến thái các người còn có thể tiếp tục giả vờ bình
tĩnh nữa không. Cái này gọi là không có biến thái nhất, chỉ có biến thái hơn. Đám người kia sau khi nghe ‘tin tức giả’ cô cố ý lộ ra quả nhiên
rất bàng hoàng, ngay cả Tố Huệ Dung cũng sửng sốt. Chu Huyện lệnh mất
một lúc lâu mới tiêu hóa hết những gì cô nói. Lão vội phái người lên núi đón bé củ cải, đồng thời trong lòng vẫn luôn thấp thỏm: Mình biết Vũ
Hóa Điền có con riêng liệu có bị hắn diệt khẩu không? Nghĩ tới đây, lão
rùng mình một cái.
Cô vừa tuồn ra tin tức giả, chỉ qua thời gian
một bữa cơm đã được truyền tới tai Vũ Hoa điền đang đi đường. Sau khi
mật thám báo cáo hết còn hỏi: “Đốc chủ, có cần thuộc hạ quay lại đón
tiểu thiếu chủ hồi kinh không ạ?”
Vũ Hóa Điền nghe xong tức giận
đến mức bóp nát một chén trà, một lúc lâu sau mới rít ra một chữ “Cút”.
Mã Tiến Lương ở bên vội vàng ra hiệu cho mật thám lui ra. Lúc này trên
mặt Vũ Hóa Điền đã lộ ra sát khí, hắn đương nhiên biết cô cố ý nói những lời đó để chọc tức hắn, trả thù hắn chọc tức cô trước. Vũ Hóa Điền hắn
sóng to gió lớn nào mà chưa trải qua, chẳng lẽ lại sợ một con nhóc như
cô? Không phải chọc tức nhau sao? Vậy thì để xem ai là người thắng cuối
cùng. Nghĩ tới đây, hắn cười lạnh.
Mã Tiến Lương ở bên thấy thế,
thử gọi một tiếng: “Đốc chủ?” Ở trong mắt Mã Tiến Lương, chủ tử hắn thật sự càng ngày càng khó hiểu.
Vũ Hóa Điền lạnh lùng nói: “Ta nhịn
cô ta đến khi đạt được mục đích, lúc đó ta nhất định sẽ khiến cô ta sống không bằng chết!” Lúc trước hắn tình cơ gặp một vị đại sư, nói chuyện
phiếm mới biết hóa ra thế gian này còn có một loại bí thuật là “Ngọc
hành trùng sinh”. Loại bí thuật này có thể khiến ngọc hành bị tổn thương mọc lại, khiến đàn ông mất khả năng sinh sản hồi phục. Ngay lúc ấy, Vũ
Hóa Điền đã có một kế hoạch. Nếu như có lại khả năng sinh con, hắn hoàn
toàn có thể làm Vạn quý phi mang thai mà Hoàng thượng không hề biết. Nếu là con trai, tương lai hắn nâng đỡ nó lên làm thái tử, như vậy giang
sơn chẳng phải cũng đổi chủ hay sao. Vì kế hoạch lớn này, có gì mà hắn
không thể nhịn?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com