【Là chờ mấy năm nữa dưới sự dạy bảo của hắn Tiểu La hoàn toàn vặn vẹo mới nói cho nó thì có… Âm hiểm.】
Đồ ăn dọn lên đủ, tất cả người hầu lui ra ngoài. Chỉ còn lại cô và Vũ Hóa
Điền. Cô nhìn thức ăn trên bàn một lượt, hay lắm, tất cả đều là đồ ăn cô thích. Kỳ thực từ sau khi vào ở trong phủ của Vũ Hóa Điền cô chưa bao
giờ nói mình thích ăn cái gì, cũng không tới phòng bếp gọi đồ ăn bao
giừ. Có điều khoảng thời gian trước hay ăn cơm cùng hắn, hẳn là hắn nhìn những món cô gắp nhiều để đoán ra sở thích của cô. Nghĩ đến đây, cô lén nhìn Vũ Hóa Điền một cái, thở dài: Không hồ là người hầu hạ hoàng
thượng, đúng là giỏi chiều lòng người.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ở cùng nhau lâu như thế, hắn nhất định đã biết sở thích của cô từ
sớm nhưng tới hôm nay mới coi như thực sự dựa theo sở thích của cô. Nếu
không phải là cô mang thai chỉ sợ đời này cũng không được đói xử như
vậy.
“Ngẩn ra đấy làm gì? Mau ăn đi.” Vũ Hóa Điền nói xong còn
gắp một tiếng măng tươi cho cô. Cô ngoan ngoãn ăn hết miếng măng kia,
đũa lập tức nhắm tới món thịt kho đông pha. Hương vị hơi khác trong phủ, có lẽ đầu bếp không phải người mang từ phủ. Vũ Hóa Điền nhìn cô ăn
miệng dính đầy mỡ, nhíu mày nói: “Ăn ít đồ béo thôi.”
Cả bữa cơm, Vũ Hóa Điền không ngừng gắp thức ăn cho cô. Tuy không đứng phía sau hầu hạ nhưng mắt cô cứ nhìn đến món nào là giây tiếp theo hắn sẽ gắp vào
bát cô món ấy. Cô không nhịn được, cảm thán: Không hổ là làm trong cung.
Cô ngẩng đầu, thấy Vũ Hóa Điền gần như chưa động đũa, chắc hẳn chỉ lo gắp
thức ăn cho cô. Thế là cô gắp một miếng cá bỏ vào bát hắn. Tên này kén
ăn cực kỳ nhưng cá thì vẫn ăn, nhưng chỉ ăn phần thịt bên đầu và trên
bụng, phần khác không ăn, da cũng không ăn. Miếng cô gắp cho hắn là thịt bụng, da cũng lột sạch.
Thấy hắn cúi đầu nhìn miếng cá trong bát không nhúc nhích, cô cắn đầu đũa, nghĩ một lúc mới nhớ ra là quên dùng đũa gắp.
Cô cười ngượng ngùng, tỏ vẻ bình tĩnh gắp miếng cá trong bát hắn vào bát
mình. Vũ Hóa Điền ngước lên nhìn cô, cô xấu hổ dùng đũa gắp lại cho hắn
miếng khác: “Quên dùng đũa gắp.” Thực ra cô muốn nói là: Quên ngài có
bệnh sạch sẽ.
Vũ Hóa Điền ‘Ừ’ một tiếng, cúi đầu ăn miếng cá.
Cô gảy cơm trong bát, chậm rãi nói: “Ngài để mình Bé Củ Cải ở kinh sao?”
Vũ Hóa Điền buông đũa, nhìn cô, nói: “Nếu mang nó theo, khó tránh làm ảnh
hưởng tới việc học, cũng không tiện chăm sóc. Yên tâm, có Kế Học Dũng,
sẽ không sao đâu. Chỉ tạm thời mà thôi, không bao lâu sẽ được gặp lại
thôi.”
“Ừm.” Cô đáp, lại tiếp tục dùng đũa chọc cơm trong bát.
Vũ Hóa Điền thấy cô không vui, nghĩ nghĩ lại nói: “Nghe nói nó là ăn xin
cô nhặt được trên đường? Cô có biết thân thế của nó không?”
Nghe Vũ Hóa Điền nói vậy cô lập tức ngẩng đầu lên, chớp mắt, nói: “Có phải ngài điều tra ra được gì rồi đúng không?”
Vũ Hóa Điền thấy cô không nhớ đến chuyện Bé Củ Cải nữa, liền mỉm cười, gắp một miếng thịt vào bát cô, nói: “Đừng mải nói chuyện mà quên ăn cơm, cô vừa ăn ta vừa kể cho. Cô có biết Tề đại nhân – Tề Tụng của Hàn Lâm Viện không?” Thấy cô ngớ ra hắn đã biết cô chưa hề nghe nói đến , không đợi
cô trả lời, tiếp tục nói: “Vị Tề đại nhân này từng dâng tấu chương cáo
tội Vạn Dụ Lâu. Nhưng tấu chương còn chưa tới tay tiên đế đã bị Đông
xưởng ngăn cản. Đắc tội với Vạn Dụ Lâu có kết quả thế nào đương nhiên
không phải bàn. Vạn Dụ Lâu tùy tiện gán cho vị Tề đại nhân kia tội khi
quân, trảm cả nhà.”
Vũ Hóa Điền thấy cô ăn hết thịt trong bát lại nhìn hắn chăm chú nghe, liền gắp thêm cho cô chút đồ ăn, ý bảo cô ăn
tiếp. Chính hắn lại nhấp một ngụm rượu, tiếp tục nói: “Tề gia coi như số mệnh chưa hết, gặp được tên tặc tử tự nhận trung nghĩa nhân lúc chuyện
chưa xảy ra đã lẻn vào Tề phủ mang đi ba đứa bé, hai nam một nữ.”
Nghe tới đây, cô kinh
ngạc hô: “Triệu Hoài An! Là Triệu Hoài An đúng không?”
Nghe vậy, Vũ Hóa Điền không vui nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ăn cơm của cô đi.”
Cô thấy thế vội cúi đầu xúc cơm, nói: “Ta ăn, ta ăn, ngài đừng có ngừng, kể tiếp đi.”
“Đông xưởng nhiều tai mắt, đương nhiên biết ba đứa bé đã được cứu đi. Vạn Dụ
Lâu phái một đám tinh binh truy đuổi ba đứa bé. Đứa bé trai và bé gái
lớn tuổi hơn đều đã bị tìm thấy diệt khẩu, chỉ còn đứa bé trai nhỏ tuổi
nhất là không có tin tức. Nhổ cỏ không nhổ tận gốc tất để lại hậu hoạn,
cho nên mấy năm nay thám tử của Vạn Dụ Lâu vẫn luôn âm thầm tìm kiếm
tung tích thằng bé, cho đến tận khi Vạn Dụ Lâu chết. Đứa bé ấy chính là
cháu ruột của vị Tề đại nhân kia – Tề Mẫn, tự Sĩ Chiêu.” Vũ Hóa Điền kể
đến đây, nhìn cô hơi nhíu mày, tỏ vẻ đã kể hết rồi.
Cô nuốt miếng cơm, chỉ cảm thấy mình đã đi lướt qua tử thần, may mà Bé Củ Cải không
bị Vạn Dụ Lâu tìm được, bằng không cô cũng chỉ còn con đường chết. Cô
theo bản năng sờ cổ. Đúng là nguy hiểm thật!
Vũ Hóa Điền nhận ra
sự băn khoăn của cô, nói: “Yên tâm, sau khi Vạn Dụ Lâu chết Đông xưởng
tan đàn xẻ nghé, tạm thời không ai nhớ tới cái đầu trên cổ cô đâu. Có
điều cô cũng phải rút kinh nghiệm, đừng tùy tiện nhặt chó mèo về nhà.”
Cô vuốt ngực cho xuôi, hỏi: “Những điều này Tiểu La có biết không?”
Vũ Hóa Điền nhíu mày, nói: “Ta đã từng thử, đứa bé này xem ra không biết.
Có lẽ do còn quá nhỏ, hơn nữa sau này không biết vì sao lại lưu lạc đầu
đường, đương nhiên sẽ không có ai nói với nó. Còn nếu là nó giả vờ, thì
coi như cũng có chút khôn khéo.”
Nghe hắn nói như thế, cô cẩn
thận hỏi: “ Ngài biết những chuyện này còn dám bồi dưỡng nó? Ngài không
sợ sau này nó lớn lên sẽ gây phiền phức cho ngài sao?”
Vũ Hóa
Điền khinh thường nhếch môi, nói: “Tương lai nếu nó lật đổ được ta thì
đó là bản lĩnh của nó. Còn nữa, giết cả nhà nó là lão già Vạn Dụ Lâu
kia, liên quan gì đến ta?”
Cô nghĩ thấy cũng đúng. Tính ra Vạn Dụ Lâu coi như là đối thủ một mất một còn với Vũ Hóa Điền, quả thực không
liên quan tới Vũ Hóa Điền.
Nhưng cô nhìn cái vẻ tự đại đến cuồng
vọng của hắn, vẫn lo lắng dặn: “Nói thế cũng không sai, nhưng việc này
ngài vẫn nên nói cho nó, bằng không tương lai tự nó điều tra ra, chưa
biết chừng sẽ hận lây cả ngài.”
Vũ Hóa Điền gật đầu coi như nhận lời khuyên của cô: “Bây giờ nó còn nhỏ, chờ qua vài năm nữa tính cách ổn định rồi nói cho nó.”
Trong lòng cô yên lặng nghĩ: Là chờ mấy năm nữa dưới sự dạy bảo của hắn Tiểu
La hoàn toàn vặn vẹo mới nói cho nó thì có… Âm hiểm.
Cơm nước
xong, Vũ Hóa Điền gọi người vào dọn bàn, thuận tiện mang trà và điểm tâm lên. Cô liền hỏi tiếp: “Vạn Dụ Lâu chết rồi bên Đông xưởng kia thế
nào?”
Vũ Hóa Điền nói: “Từ sau khi Vạn Dụ Lâu chết, vị trí đốc
chủ Đông xưởng luôn để trống, kim thượng kế vị càng cố ý tước quyền lực
của Đông xưởng, xem ra là muốn nhân cơ hội này hoàn toàn triệt tiêu thế
lực Đông xưởng.”
Khi nói những điều này, Vũ Hóa Điền có chút cảm giác mèo khóc chuột.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com