Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Chương 62.1: Giới thương nghiệp não tàn này (2)
“Sao người đón tôi lại là cậu?” Diêu Thiên Thiên nhìn thấy người đang đứng trước cửa xe, đưa tay tháo chiếc kính râm thời trang xuống.
“Có muốn ngồi hay không đây, bên kia có xe buýt đấy.” Thời gian xa cách cũng đã nhiều năm nhưng quan hệ giữa hai người Mộ Dung Nghiêm và Diêu Thiên Thiên vẫn vô cùng căng thẳng, là thứ tình cảm tương ái tương sát (lầm to) không cách nào câu thông.
“Tề Lỗi đâu? Ba nhỏ đâu?” Diêu Thiên Thiên thuận tay đặt kính râm xuống chỗ ghế lái qua cửa sổ. Tề Lỗi không đến, cô cần gì phải ra vẻ làm bộ như mình là một mỹ nữ thông minh giỏi giang quyến rũ chết người nữa chứ!
“Tiểu Tiện chơi ở nhà Tề Lỗi, không biết ăn phải cái gì bị đau bụng rồi. Cô chú đều không có ở nhà nên Tề Lỗi đành phải tự mình đưa Tiểu Tiện đến bệnh viện, chú Cần và dì Vương cũng đi cùng.” Mộ Dung Nghiêm mở cửa bên ghế phụ, ra vẻ nếu cô không chịu vào, tôi sẽ lái xe đi luôn.
Diêu Thiên Thiên vội vàng lên xe, trừng mắt hỏi Mộ Dung Nghiêm: “Cậu gọi em trai tôi là gì cơ? Tiểu Kiện?”
Mộ Dung Nghiêm mặt không đổi sắc, tâm không lung lay, bình tĩnh trả lời: “Ừ, Tiểu Tiện.”
“Tôi cảm thấy tuy tôi và cậu phát âm giống nhau nhưng ý nghĩa lại khác biệt rất lớn.” Vậy mới nói, người hiểu bạn nhất luôn là kẻ thù của bạn. Mặc dù trong bốn năm này, số lần gặp mặt nhau ít ỏi đến đáng thương, nhưng dựa vào kinh nghiệm “giao đấu” nhiều năm với cậu ta, Diêu Thiên Thiên vẫn có thể xuyên qua biểu hiện bên ngoài, nhìn thấu vào bản chất, phát hiện ra ý đồ của Mộ Dung Nghiêm.
“Vậy sao?” Mộ Dung Nghiêm nhìn Diêu Thiên Thiên một cái: “Có thể hiện tại là đồng âm khác chữ, nhưng sau khi cô tiếp xúc với nó một thời gian thì chắc hẳn suy nghĩ của chúng ta sẽ giống nhau cả thôi.”
Diêu Thiên Thiên: “…”
Bốn năm rưỡi chia ly đã làm xuất hiện một tầng ngăn cách giữa Diêu Thiên Thiên và Mộ Dung Nghiêm. Họ không còn gần gũi giống như trong quá khứ, có thể cùng nhau nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, không gì là không nói được (Diêu Thiên Thiên: Là không nơi nào là không đâm chọc nhau mới đúng!). Điểm chung duy nhất của họ hiện tại chính là sự tồn tại Mộ Dung Kiện - người em trai có chung dòng máu với cả hai người. Thế nên sau khi nói xong chuyện liên quan đến Tiểu Kiện, hai người cũng không còn gì để nói thêm nữa.
Đi đường say xe(o(╯□╰)o) có chút choáng váng mỏi mệt, hơn nữa không khí trên xe quá yên tĩnh khiến Diêu Thiên Thiên cứ thế mà tựa vào lưng ghế, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Ai ngờ, vừa mới vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, Mộ Dung Nghiêm đột nhiên phanh gấp một cái khiến Diêu Thiên Thiên bị giật mình đến tỉnh cả ngủ.
“Sao vậy?” Diêu Thiên Thiên nhìn ngó xung quanh, phát hiện ra nơi này là một vùng đất hoang vu đồng không mông quạnh, mặt đường lỗ chỗ đầy ổ gà không khác nào bị chó gặm, rõ ràng là một con đường đã lâu không được tu sửa đàng hoàng. Nói xem, đường từ sân bay về thành phố sẽ gồ ghề khó đi như vậy sao?
“Đừng nhìn nữa, lúc cô vừa ngủ tôi đã lái xe ra khỏi thành phố.” Mộ Dung Nghiêm đang nhàn nhã ngồi nghịch bật lửa ở bên cạnh, thỉnh thoảng còn bắn ra vài tia lửa.
Đối mặt với tình huống quỷ dị này, Diêu Thiên Thiên không hề lo lắng, tâm lý vững vàng. Cô suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Cậu… Muốn bắt cóc tôi hay gì?”
Bị bắt cóc nhiều sẽ thành thói quen, quen lâu thì sẽ cảm thấy tự nhiên, kinh nghiệm phong phú trong những năm này của Diêu Thiên Thiên đã khiến cô xem việc bắt cóc trở thành chuyện thường ngày như cơm bữa vậy.
“Đùa chút thôi!” Mộ Dung Nghiêm thuận tay ném cái bật lửa qua một bên, quay đầu nhìn sang Diêu Thiên Thiên. Cậu ta có một đôi mắt rất đẹp, lông mi đen dài, ánh mắt lúc nhìn người khác rõ ràng rất bình thường không có gì đặc biệt, nhưng lại mang đến cho người đối diện cảm giác như cậu ta đang nhìn mình một cách rất thâm tình.
Diêu Thiên Thiên biết Mộ Dung Nghiêm không có ý gì với mình, ánh mắt của cậu ta trời sinh đã vậy. Có một loại người dù nhìn ai cũng đều mang ánh mắt thâm tình như thế, đó là ánh mắt trời sinh. Trong nguyên tác, Mộ Dung Nghiêm chính là dựa vào đôi mắt này mới có thể quyến rũ được biết bao nhiêu nữ phụ làm bia đỡ đạn. Tất cả phụ nữ, bao gồm cả Diêu Thiên Thiên trong nguyên tác đều lầm tưởng Mộ Dung Nghiêm có tình cảm sâu đậm với mình, thật ra chỉ là do mắt của cậu ta không tốt lắm mà thôi.
“Vậy là cậu… Có chuyện khó nói muốn nói với tôi à?” Diêu Thiên Thiên đoán tới đoán lui cũng chỉ có thể nghĩ ra lý do này.
Mộ Dung Nghiêm nhướn mày: “Sao không đoán là tôi lỡ thích cô rồi, muốn đưa cô tới chỗ hoang vu hẻo lánh rồi gạo nấu thành cơm, chờ tới khi cô có thai thì tới hỏi cưới?”
Diêu Thiên Thiên: “...”
Khó trách rất nhiều nam chính trong các bộ phim não tàn đều ngu ngốc không chịu được. Dựa vào chỉ số IQ này mà có thể ngồi lên cái ghế nam chính số một. Hóa ra nam chính của các bộ phim ngôn tình não tàn đều dựa vào trình độ não tàn của mình để