Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Chương 62.3: Giới thương nghiệp não tàn này (2)
Diêu Thiên Thiên: “Tôi có thể nhìn thấy vẻ bi tráng như mưa giông trên khuôn mặt bình tĩnh của cậu đấy.”
“Học văn không tốt thì đừng có dùng từ linh tinh!” Mộ Dung Nghiêm khinh bỉ nói: “Xe hết xăng rồi. Hay là cô thật sự cho rằng tôi đưa cô tới đây để uy hiếp cô?”
Thế giới tươi đẹp như vậy, mình nhất định phải bình tĩnh. Diêu Thiên Thiên hít sâu một hơi, sau đó cất giọng hỏi: “Vậy xin hỏi, cậu biết rõ xe đã hết xăng, vì sao còn muốn lái đến nơi hoang vắng như này?”
Mộ Dung Nghiêm nhún vai: “Sau khi ra khỏi sân bay, xăng cũng gần hết rồi, tôi sợ không đủ để tới trạm xăng tiếp theo nên mới dựa vào hệ thống định vị để tìm đến trạm xăng gần nhất.”
Diêu Thiên Thiên lại hít sâu: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó… Hệ thống định vị nói cách năm trăm mét về phía nam có một trạm xăng, tôi bèn đi về phía nam. Nhưng đi vài km rồi mà vẫn không có, nên đổi hệ thống định vị này rồi!”. Mộ Dung Nghiêm tức tối nắm chặt tay lái.
“Có thể nói cho tôi biết hướng đông là hướng nào không?” Diêu Thiên Thiên bình tĩnh hỏi.
Mộ Dung Nghiêm rất tự tin giơ tay chỉ phương hướng.
“… Đó là hướng bắc.”
Diêu Thiên Thiên nắm chặt bàn tay, cố nhịn xuống suy nghĩ muốn giết người. Dù sao một cô gái độc thân xinh đẹp như cô phải một thân một mình ở nơi hoang dã, hẻo lánh như vậy không an toàn chút nào, vẫn cần có một người đàn ông bảo vệ. Cô quyết định lấy điện thoại ra để gọi xe nhưng lại nghe thấy Mộ Dung Nghiêm báo lại: “Không có tín hiệu, tôi thử mấy lần rồi.”
“Mộ Dung Nghiêm.”
“Hả?”
“Lần sau anh còn dám cầm lái, tôi sẽ nói với Tâm Tâm, nhất định không được tìm một kẻ mù đường, đến cả phương bắc cũng không biết để làm chồng, rất không đáng tin!” Diêu Thiên Thiên nổi giận đùng đùng bước xuống xe, chân vừa chạm đất liền cầm điện thoại bắt đầu tìm sóng. Mẹ ơi, loại đàn ông này đúng là không thể nhờ vả được gì mà!
Năm tiếng sau.
Diêu Thiên Thiên mồ hôi ướt đẫm làm trôi sạch lớp trang điểm, bộ dạng trông rất chật vật, bụng đói sôi ùng ục. Cô được Tề Lỗi ôm xuống ngồi ở ghế sau, anh còn dịu dàng khoác cho cô một chiếc áo khoác ngoài, ra hiệu cô có thể an tâm đi ngủ. Tiếp đó, anh lấy hành lý của Diêu Thiên Thiên ở trong chiếc xe hết xăng của Mộ Dung Nghiêm ra, bỏ vào cốp xe, lạnh lùng nhìn sang Mộ Dung Nghiêm.
Sau đó…
Sau đó anh cứ thế lái xe rời đi, bỏ lại một mình Mộ Dung Nghiêm đứng dậm chân bình bịch ở nơi hoang vu vắng vẻ này.
Nhưng điều khiến Mộ Dung Nghiêm buồn bực nhất chính là: Cái gì gọi là “Cô ấy là của tôi, cậu đừng có mà có ý đồ gì với cô ấy.” Cậu ta từng có ý đồ gì sao? Diêu Thiên Thiên đáng để người khác có ý đồ sao? Được rồi, đúng là cậu ta từng có ý đồ với Diêu Thiên Thiên, chẳng qua ngay cả khi học tiểu học cậu ta cũng biết dùng bạo lực là sai, một người đàn ông tốt không nên đánh nhau với phụ nữ, thế nên cậu ta đã chọn dùng trí óc.
Vì vậy đừng có nghi ngờ khẩu vị của cậu ta!
Mộ Dung Nghiêm vẫn còn đứng đó dậm chân, dậm một hồi mới phát hiện, tên khốn Tề Lỗi kia không chỉ bỏ cậu ta lại mà còn không cho người tới giúp cậu ta kéo xe đi!
Mộ Dung Nghiêm vội vàng cầm điện thoại lên, không ngừng dò sóng ở nơi Diêu Thiên Thiên vừa mới gọi được điện thoại. Vẫn nên tự cứu mình thôi…
-
Diêu Thiên Thiên vừa mệt vừa đói, đặt lưng nằm xuống ghế liền ngủ thiếp đi. Tề Lỗi lái xe rất ổn định, dù đi trên đường núi gồ ghề cũng không để Diêu Thiên Thiên cảm nhận được một chút rung lắc nào. Chờ tới khi Diêu Thiên Thiên đã ngủ một giấc thoải mái, mở mắt ra thì phát hiện mình đang được Tề Lỗi ôm vào trong lòng, rảo bước về phía một tòa biệt thự.
Diêu Thiên Thiên mơ mơ màng màng nói: “Để em tự đi được rồi.”
Cánh tay Tề Lỗi vững chắc như sắt thép, ôm người chặt cứng không chịu buông: “Anh muốn ôm em.”
Biết rõ tính cách của anh nên Diêu Thiên Thiên cũng không vùng vẫy nữa, yên ổn ngoan ngoãn nằm trong lòng anh. Về phần sau khi vào cửa, Vương Nhị Nha sẽ nhìn hai người họ như thế nào… Bỏ đi, Tề Lỗi cũng đã thủ dâm nhiều năm như vậy, mẹ Nhị Nha không đau lòng nhưng cô đau lòng. Dù sao cô cũng đã đủ tuổi kết hôn rồi, nhanh chóng ổn định đi thôi. Nếu hiện tại không được thì dùng chiêu cưới chạy bầu, nhìn thấy cháu trai hay cháu gái hồng hồng, trắng trẻo, đáng yêu gì đó, chắc Vương Nhị Nha sẽ không