Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Chương 64.2: Giới thương nghiệp não tàn này (4)
Thật ra Diêu Thiên Thiên rất đồng tình với cô ta, quả thật yêu cầu của đạo diễn có chút bất công với cô ta. Nhưng bản thân Diêu Doanh Tâm đúng thật là diễn không tốt. Diễn vai nữ phụ độc ác thành hình tượng bạch liên hoa gì đó thật sự là không thể chấp nhận được. Nếu như cô đã lựa chọn tiếp nhận Diêu Doanh Tâm thì không thể để cô ta làm một bình hoa di động. Nếu kỹ thuật diễn xuất kém như vậy thì quay phim truyền hình làm gì nữa, quay về khiêu vũ có phải tốt hơn không.
“Chị, em xin lỗi.” Diêu Doanh Tâm gục đầu xuống, chán nản đối mặt với Diêu Thiên Thiên.
Diêu Thiên Thiên vừa đưa nước cho cô ta uống, vừa lắc đầu nói: “Đây là sự nghiệp của em, người mà em cần xin lỗi cũng chỉ có mình em mà thôi, không phải chị. Quả thật kiểu nhân vật này khiến cho người ta rất chán ghét, yêu cầu kỹ thuật diễn xuất có khi còn cao hơn cả vai chính. Nhưng là một diễn viên, lẽ nào em lại muốn nói tôi không diễn được nhân vật này sao?”
Diêu Doanh Tâm nghe xong càng thêm chán chường, cô ta mếu máo nói: “Em biết cần phải diễn cho tốt, nhưng vừa nghĩ đến cô ấy là chị, em làm sao có thể làm giống với lời đạo diễn nói, lộ ra biểu cảm khinh bỉ bài xích cô ấy được chứ, em thích còn không kịp nữa là. Em hoàn toàn không có cách nào hiểu nổi suy nghĩ của người em gái này: kể cả có cảm thấy chị gái ngốc đi chăng nữa nhưng suy cho cùng vẫn là chị của mình, nên cho chị gái sự tôn trọng tối thiểu mới phải chứ, sao lại có thể chán ghét đến độ không đội trời chung, ước gì trên thế giới này không có sự tồn tại của đối phương như vậy. Chị à, em cố gắng coi người đó là chị, nhưng em chỉ muốn làm nũng và mỉm cười với chị thôi.”
Diêu Thiên Thiên:...
Trời má, đây rõ ràng là tình yêu đích thực!
Sau khi cô suy đi tính lại, bèn tùy tiện nói với Diêu Doanh Tâm vài lời: “Em nhìn cô ta, trong lòng không ngừng nói với bản thân cô ta là chị của em. Nhưng mặt khác em vẫn phải nhớ rõ, chị gái của mình là Diêu Thiên Thiên, loại phụ nữ này làm sao xứng làm chị gái của mình!”
Diêu Doanh Tâm nhíu mày trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, sau đó ánh mắt bỗng nhiên sáng rực lên, ôm lấy cánh tay của chị gái mà hò reo vui sướng: “Em hiểu rồi! Em đã hiểu rõ suy nghĩ của Sở Nghiên rồi!”
Diêu Thiên Thiên:...
Thật ra cô chỉ tùy tiện nói nhảm vài câu mà thôi, không cần hiểu quá rõ ràng đâu…
Người đóng vai mẹ kế và ba là những diễn viên lâu năm trong nghề vai phụ. Bọn họ là những người diễn mãi mà vẫn không có chút danh tiếng nào, khán giả đều quen mặt, nhưng đa phần lại không gọi được tên diễn viên. Loại diễn viên này có lẽ là có vô vàn lý do khiến cho không thể nổi tiếng, trên phương diện kỹ thuật diễn xuất cũng tồn tại một vài chướng ngại như chỉ có thể diễn xuất một loại nhân vật gì đó. Có điều cũng chính vì nguyên nhân như thế, nếu để bọn họ diễn trong lĩnh vực bản thân quen thuộc lại thể hiện ra được kỹ thuật diễn xuất vô cùng xuất sắc. Ví dụ vị diễn viên diễn vai mẹ kế này, đã từng đóng các loại nhân vật như con dâu hung ác, người cô hung ác, mẹ chồng hung ác, bạn bè hung ác, vai diễn mẹ kế hung ác đúng là sở trường của bà, vì thế hai người quay xong rất nhanh.
Sau một tiếng nghỉ ngơi, Diêu Doanh Tâm thử diễn lần thứ hai, vẫn quay màn một cảnh một như cũ, nội dung là nữ chính đang làm việc nhà mệt chết đi sống lại (Có một vấn đề là nhà có tiền tại sao lại không thuê người giúp việc), em gái thì toàn thân từ trên xuống dưới đều là quần áo hàng hiệu, khí chất cao sang của tiểu thư giàu lộ rõ. Cô ta bước xuống cầu thang, liếc nhìn nữ chính một cái tràn đầy khinh thường, vô cùng cao quý kiêu ngạo mỉm cười.
Dựa theo yêu cầu của đạo diễn thì trong cái liếc mắt và nụ cười lơ đãng này không chỉ phải ẩn chứa các loại cảm xúc phức tạp đối với nữ chính, mà còn phải lột tả được khí chất từ nhỏ đã được tiếp nhận sự giáo dục tốt đẹp của nữ phụ, lại phải thể hiện rõ sự khinh bỉ đối với nữ chính. Nói cách khác thì là dung hợp một cách hoàn mỹ khí chất của người đàn bà đố