Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Chương 66.2: Giới thương nghiệp não tàn này (6)
Diêu Thiên Thiên lại suy nghĩ miên man tới xuất thần, ánh mắt Tề Lỗi tỏ vẻ bất lực, cuối cùng chỉ có thể nói nhỏ bên tai cô: “Sẽ có một ngày, anh phải lắp máy nghe lén vào tim em, nghe xem rốt cuộc trong cái đầu nhỏ của em đang nghĩ gì!”
Diêu Thiên Thiên nằm trong lòng Tề Lỗi xua xua tay: “Máy nghe lén đặt trong tim chỉ có thể nghe được tiếng tim đập thôi, cách này của anh quá phản khoa học rồi!”
Tề Lỗi: “…”
Hay là ôm người ném lên giường rồi đánh mông vài cái nhỉ!
Đương nhiên, Tề Lỗi sẽ không nỡ đánh mông Diêu Thiên Thiên. Anh bế Diêu Thiên Thiên trước bàn ăn, sau đó nói: “Đây là đồ ăn mà anh mới bảo người chuẩn bị, em ăn tạm đi. Lần sau anh sẽ đích thân nấu cho em ăn.”
Diêu Thiên Thiên nhìn chiếc bàn lớn bày cực nhiều món ăn kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây trước mặt, thật lòng không biết nên khinh bỉ vì cái câu “ăn tạm” của Tề Lỗi hay nên lo lắng liệu đồ ăn anh nấu có thể ăn được hay không?
Nhìn các món ăn ngon miệng trên bàn, bụng Diêu Thiên Thiên lập tức không kìm được mà kêu ọc ọc như đang lên tiếng biểu tình. Hiện tại Diêu Thiên Thiên cũng không quan tâm tới việc khinh bỉ hay không nữa, miệng chỉ có một cái, cứ lấp đầy nó trước rồi nói sau.
Sau khi vô cùng hài lòng dùng bữa xong, Diêu Thiên Thiên dùng khuôn mặt mong đợi nhìn Tề Lỗi, tò mò hỏi anh: “Hôm nay anh đã sắp xếp thế nào vậy?”
Đầu tiên là lăn lộn một phen ở trong căn phòng lớn của căn biệt thự nghỉ dưỡng vùng ngoại ô; tiếp theo sẽ đi lái thuyền, ở trên thuyền lại lăn lộn một phen; sau đó lại vào rừng cây nhỏ, màn trời chiếu đất một lần nữa? Ôi mẹ ơi, tình cảm quá mãnh liệt, lần đầu tiên có thể cô sẽ không chịu nổi đâu đó! Trời má, Tề Lỗi xấu quá nha, sao lại đi chọn mấy nơi như vậy!
“Thiên Thiên.” Tề Lỗi vô cùng bất đắc dĩ đánh thức cô thoát khỏi ảo tưởng của bản thân: “Chúng ta đi câu cá trước, em mau bôi thuốc chống côn trùng lên người đi.”
Diêu Thiên Thiên: Bum ba là bum màn trời chiếu đất của tôi đâu (⊙_⊙)?
Vào khu vực ngắm cảnh thì không được lái xe, vì khói từ xe phả ra sẽ phá hoại môi trường tự nhiên nơi đây. Tuy nhiên, ở đây có những chiếc xe điện nhỏ giống với tàu hỏa, mui trần, trông vô cùng đáng yêu. Trong lúc Diêu Thiên Thiên mang theo dụng cụ cùng Tề Lỗi ngồi đợi trên cái xe có thể chứa được mười người này, lại có thêm ba người lên xe.
Diêu Thiên Thiên: “…”
“Tại sao anh lại tới đây!” Diêu Thiên Thiên hét lên với Mộ Dung Nghiêm.
Mộ Dung Nghiêm rất bình tĩnh: “Đây là khu nghỉ dưỡng trên núi do tôi mở ra.”
“Thế tại sao hai người cũng tới!” Cô quay sang nhìn Diêu Doanh Tâm và Thượng Quan Lẫm: “Lẽ nào em không tới đoàn làm phim tham khảo kỹ thuật diễn của người khác sao? Chẳng lẽ hai người không nên tới những nơi yên tĩnh, hẻo lánh khác để bồi dưỡng tình cảm sao?”
“Vốn dĩ tôi cũng không muốn…” Thượng Quan Lẫm còn chưa nói xong đã bị đấm một cái vào bụng!
Diêu Doanh Tâm rất bình tĩnh thu lại nắm đấm, chỉ Mộ Dung Nghiêm nói: “Là anh ấy mời bọn em tới đây để ngắm cảnh. Anh ấy nói muốn chúc mừng em đã gia nhập giới giải trí.”
Mộ Dung Nghiêm:…
Người một mạch theo dõi tới tận đây, sau khi phát hiện chỗ này là do cậu ta mở ra liền đuổi cậu ta đi, sau đó chiếm lấy phòng của cậu ta là ai hả! Trời má, Diêu Doanh Tâm quả nhiên là em gái ruột của Diêu Thiên Thiên, giống hệt nhau… nhưng vẫn rất đáng yêu!
Tình cảm của Mộ Dung Nghiêm đối với Diêu Doanh Tâm chắc chắn là tình yêu thật sự, một trăm năm cũng không thay đổi!
Ánh mắt Tề Lỗi trở nên tối lại. Chẳng qua những người này không phải người mà anh cần để ý, đến cuối cùng đóng cửa phòng lại, phòng còn được cách âm rất tốt, có bản lĩnh thì họ cứ đập cửa