Chương 9.1 : Cốt truyện này chạy lệch ( 1 )
Trẻ nhỏ sẽ rất khó chịu khi ngồi máy bay. Diêu Thiên Thiên đã chóng mặt đến nỗi suýt khóc khi ngồi trên đó, nhưng ngẫm lại mình dù sao cũng là một cô gái cứng rắn, mạnh mẽ đến từ thế kỷ 21, nên cô chỉ dám để nước mắt đảo quanh trên hốc mắt chứ không chịu cho nó rơi xuống. Vương Nhị Nha thấy con gái mình như vậy thì vô cùng đau lòng sờ cái đầu trơn bóng của cô.
Chốc lát sau, Diêu Thiên Thiên ngồi trên máy bay nôn thốc nôn tháo đến ngay cả mật xanh mật vàng cũng muốn nôn ra. Vương Nhị Nha hối hận muốn chết, bà vội vàng đưa cô đến bệnh viện truyền nước. Trong lúc cô tiêm thuốc còn được y tá khen: "Đứa bé này rất ngoan, những đứa trẻ khác bị tiêm sẽ gào khóc, em ấy lại chẳng hề kêu lấy một tiếng."
Nghe những lời này, Vương Nhị Nha lại càng đau lòng hơn. Bấy lâu nay, bà vẫn mong Diêu Thiên Thiên có thể hoạt bát một chút, không cần phải mạnh mẽ đè nén những tính cách vốn có của một đứa trẻ. Tất cả cũng là do Diêu Đại Vĩ! Nếu không phải do ông ta không quan tâm đến Thiên Thiên, con bé cũng sẽ không trở thành như bây giờ.
Diêu Thiên Thiên thật sự không ngờ rằng, vì mình quá ngoan ngoãn nên trái lại càng làm cho Vương Nhị Nha nhìn thấy rõ bản chất không cần mẹ con bọn họ của Diêu Đại Vĩ.
Một lát sau thuốc phát huy tác dụng, Diêu Thiên Thiên cảm thấy cơ thể dần dần trở nên dễ chịu, sau đó cô chìm vào giấc ngủ. Cái đầu nhỏ gối lên chân của Vương Nhị Nha, khuôn mặt tròn tròn trông vô cùng đáng yêu.
Vương Nhị Nha lén lau nước mắt, bà nhẹ nhàng đặt đầu của Diêu Thiên Thiên lên chiếc gối nhỏ, bảo ông chú Trung Nam Hải trông coi con bé, còn bà thì ra ngoài gọi điện thoại cho Diêu Đại Vĩ.
Diêu Đại Vĩ không nghe được tin tức gì của Diêu Doanh Tâm nên rất buồn bực. Khi nhận được cuộc gọi của Vương Nhị Nha lại phải nghe bà chất vấn ông ta vì sao lại bất công với Thiên Thiên như vậy, trong lòng ông ta chỉ cảm thấy người phụ nữ này rất vô lý. Và thế là cả hai lại cãi nhau.
Lúc đầu, Vương Nhị Nha gọi điện cho ông ta để hỏi tin tức của Tâm Tâm. Nhưng khi nghe thấy giọng điệu lạnh lùng khi nhận điện thoại của Diêu Đại Vĩ, bà đã không nhịn được chỉ trích ông ta đối xử không công bằng với con gái lớn, cứ thế nói nói một hồi rồi lại gây gổ với nhau. Thấy mình nói chuyện quá ồn ào nên bà cầm điện thoại ra ngoài bệnh viện rồi mới tiếp tục nói chuyện. Lúc đối mặt thì hai người cũng không có nhiều thì giờ nói nhiều như thế, nhưng khi hai người nói chuyện qua điện thoại thì lại cãi nhau túi bụi, rất lâu cũng chưa chịu ngừng lại.
Thực ra cả hai người cũng chỉ muốn trút bầu tâm sự, nhưng đáng tiếc lại dùng sai phương pháp.
Làm người thì có ba chuyện vội, đại ca Trung Nam Hải bị gió điều hòa trên máy bay thổi lạnh đến mức đau bụng, Vương Nhị Nha lại mãi chưa quay về. Mắt thấy bình truyền nước sắp cạn, anh ta bấm chuông, chờ y tá đến rồi chạy tới toilet.
Y tá rút kim ra, giúp Diêu Thiên Thiên cầm máu, đắp chăn cho cô rồi rời khỏi phòng. Vì Vương Nhị Nha chỉ đặt một phòng đơn nên sai sót ngẫu nhiên này đã để Diêu Thiên Thiên ở trong phòng một mình. Nhưng cố tình vào lúc này cô lại tỉnh.
Được truyền nước quá nhiều khiến Diêu Thiên Thiên muốn đi nhẹ. Khi cô tỉnh lại thì thấy không có ai, trong đầu nghĩ chắc do người lớn có việc bận phải ra ngoài nên cô cũng không để ý nhiều. Diêu Thiên Thiên mở chăn ra, chạy tới phòng vệ sinh. Lúc đẩy cửa vào nhà vệ sinh, cô thấy một người đàn ông mặc áo blouse trắng đang chuẩn bị nhảy ra ngoài cửa sổ.
Diêu Thiên Thiên: ( ⊙o⊙)!
Áo blouse trắng: ( ⊙o⊙)!
Hai người bốn mắt nhìn nhau, vẫn là người mặc áo blouse trắng phản ứng nhanh. Trước khi Diêu Thiên Thiên chuẩn bị phát ra tiếng thì anh ta đã lao nhanh về phía cô, đóng cửa, túm người vào trong ngực, che miệng cô lại.
Thấy anh ta như vậy, Diêu Thiên Thiên càng xác định đây là người xấu. Cô cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, không phát ra bất kì tiếng động nào. Nếu như