Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Chương 73.3: Cốt truyện bãi công (1)
Diêu Thiên Thiên đang suy tư nên làm thế nào để từ chối cái hộp kia, thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
“Gan ngỗng ngâm tương, salad bò bít tết, à tôi đã gõ cửa mà do mấy người không nghe thấy nhé.” Phù Vụ Sinh lẳng lặng đi đến, đặt đồ ăn lên mặt bàn. Cậu ta vô cùng cẩn thận đi vòng qua Nam Cung Tiêu Minh, cố gắng không dẫm lên chân đang nửa quỳ của anh ta. Sau khi đặt đồ ăn lên bàn, cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó nói: “Có lòng tốt nhắc nhở một câu, lần sau cầu hôn thì đợi đồ ăn lên hết rồi hãy cầu hôn, nếu không dễ bị dẫm trúng chân lắm.”
Nam Cung Tiêu Minh:…
Diêu Thiên Thiên bên này thực sự mừng rỡ như điên. Mẹ ơi, anh trai Phù Vụ Sinh à anh quá uy vũ hùng dũng rồi! Muốn đưa anh đến Nam Cực là do tôi không đúng, anh vẫn nên kiên định ở lại ngành dịch vụ làm sát thủ chuyên phá mấy cặp đôi đi!
Cô thuận theo tình hình nói với Nam Cung Tiêu Minh: “Ngồi dậy trước đi, chờ cơm nước xong rồi quỳ tiếp, nếu không thì không có sức đâu!”
Nam Cung Tiêu Minh:….
Phù Vụ Sinh vô cùng lịch sự đóng cửa lại, vô cùng yên tĩnh lui ra ngoài, chỉ để lại Nam Cung Tiêu Minh và Diêu Thiên Thiên.
Có sát thủ bầu không khí trợ giúp, Diêu Thiên Thiên thành công nắm được thời cơ, hung tợn cắn một miếng bò bít tết đã được nướng chín, bổ sung thể lực rồi nói với Nam Cung Tiêu Minh: “Thực ra, tôi nghĩ anh đã biết, tôi đã có một người bạn trai, bọn tôi đã ở bên nhau năm năm rồi. Ba mẹ tôi cũng đã đồng ý, thực ra bọn tôi cũng đã bắt đầu bàn chuyện cưới hỏi rồi.”
Thật ra bọn họ không hẹn hò không nắm tay không hôn môi không thân mật suốt ba tháng nay rồi, khó trách dạo gần đây không chạm trán đồng chí Phù Vụ Sinh, hóa ra là bởi vì cô không đi hẹn hò! Có điều, chút mâu thuẫn nội bộ này tốt nhất vẫn là không nên để cho Nam Cung Tiêu Minh biết.
“Tề Lỗi phải không?” Nam Cung Tiêu Minh nhướng mày.
Diêu Thiên Thiên điên cuồng gật đầu, cô đong đưa đầu với biên độ tương đối lớn, Tề Lỗi chính là mạng sống của cô đó!
Nhưng Nam Cung Tiêu Minh lại tỏ vẻ bản thân đã lường trước, nói: “Nếu là Tề Lỗi thì anh cũng không cảm thấy quá lo lắng. Không phải hai người rất lâu rồi chưa ở bên nhau sao?”
Gì cơ, chút mâu thuẫn nội bộ này sao lại bị người ngoài biết rồi? Diêu Thiên Thiên chỉ vào Nam Cung Tiêu Minh nói: “Anh theo dõi tôi!”
“Không phải!” Nam Cung Tiêu Minh nhíu mày, ném khăn ăn lên trên bàn, không thèm giả vờ lịch sự nữa. Mẹ ơi giả vờ lịch sự thật sự rất mệt mỏi, mệt hơn nữa là con gái nhà người ta cũng không thích như thế.
Anh ta xắn tay áo lên rồi vỗ bàn một cái, sau đó nói với Diêu Thiên Thiên: “Nếu như anh theo dõi em, thì buổi tối hôm đó anh đã đến dẹp cứ điểm của bọn Sở Linh từ lâu rồi! Còn cần đến sau này mới tìm Sở Linh tính sổ sao?”
Dẹp cứ điểm cái gì chứ, bạn học Tiểu Minh đúng là rất kiêu ngạo!
Diêu Thiên Thiên nghiêm túc gật đầu nói: “Đây chính là nguyên nhân khiến tôi không thể nào ở bên anh đó. Anh xem Tề Lỗi tin tưởng tôi thế nào chứ. Anh ấy biết chuyện này tôi có thể tự mình giải quyết nên hoàn toàn buông tay để tôi làm!”
Tuy rằng cô rất hy vọng Tề Lỗi sẽ giúp cô xả giận, hoặc là không tin tưởng một chút, bớt yên tâm về cô một chút, nhưng những mâu thuẫn nội bộ kiểu này nên được giải quyết dứt khoát từ bên trong, tuyệt đối không thể để cho Nam Cung Tiêu Minh biết được. Mẹ ơi, dạo này Tề Lỗi làm sao vậy, chẳng lẽ thật sự không còn cần cô nữa sao? Hay là có người thứ ba rồi? Được lắm, cho dù là