Sổ Tay Phá Huỷ Cốt Truyện "Mary Sue"

Chương 140


trước sau


 
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
 
Chương 76.3: Cốt truyện bãi công (4)
 

Tề Lỗi:…
 
Anh chưa bao giờ biết rằng sức chiến đấu của vợ mình lại mạnh tới vậy, càng không biết rằng cô có thể dễ dàng đánh rơi sức chiến đấu trước đó của bản thân như vậy! Những lời nói vừa rồi sắc bén, đâm vào tim người khác biết bao, kết quả lại hoàn toàn bị hủy bởi một miếng bánh pudding… 
 
“Anh có thể giải thích.” Anh rất bình tĩnh, đi tới bên cạnh Diêu Thiên Thiên, muốn đưa tay ôm lấy cô nhưng lại bị người đẩy ra, đặt một chiếc đĩa toàn sơn trà chiên ở trước mặt anh.
 
“Ăn đi!” Diêu Thiên Thiên trừng mắt nhìn anh, nói: “Không phải anh thích vẻ thần bí của việc ôm đàn tỳ bà che nửa mặt* sao? Không phải anh thích che nửa mặt giấu diếm mọi chuyện với em sao? Ăn sơn trà chiên/ trải nghiệm cảm giác bị che nửa mặt** của em trước đó đi. Nếu còn muốn tiếp tục giải thích thì đồng nghĩa với việc đang che giấu, không giải thích tương đương với việc thừa nhận hành động vô sỉ, hèn hạ này!”
 

*Ôm đàn tỳ bà che nửa mặt: một câu trong bài Tỳ Bà hành của Bạch Cư Dị, viết về cuộc đời trôi nổi của kỹ nữ đàn tỳ bà.
 
**Sơn trà chiên và ôm tỳ bà đều phát âm là “Yóu bào pípá”
 
Tề Lỗi:…
 
Anh cầm đũa lên, khó khăn nhấm nháp một miếng sơn trà chiên. Mùi vị đó, ôi mẹ ơi thật cuồng dã!

 
Thấy đồng tử của anh co lại khi ăn, Diêu Thiên Thiên có chút đau lòng. Nhưng cô vẫn cố gắng kìm lại bản thân, ngồi im nhìn anh ăn!
 
Tề Lỗi vừa ăn, vừa nói rõ ràng mọi chuyện: “Thật ra anh đã giải quyết được hết những khoản nợ xấu kia, chỉ là biểu hiện ra bộ dạng không còn đường lui mà thôi. Nam Cung Tiêu Minh đã sắp xếp một người nằm vùng ở trong công ty của anh, anh cũng đã dùng kế phản gián, để cho họ đắc ý một phen. Lúc ấy anh đã âm thầm thu hồi lại tất cả những gì Diêu Đại Vĩ đã chuyển đi. Diêu Đại Vĩ hợp tác với Nam Cung Tiêu Minh cũng vì muốn đoạt lại công ty của ông ta, nên những thứ cốt yếu đóng vai trò cứu vãn tình hình đều nằm trong tay ông ta. Lúc ấy anh phải giả vờ mình sắp phá sản để mê hoặc bọn họ, như vậy mới có thể âm thầm hạ thủ.”
 
“Có thể uống một ngụm nước không?” Tề Lỗi với cái miệng đen sì quay qua nhìn Diêu Thiên Thiên, nói.
 
Diêu Thiên Thiên lấy ra một chén nước đỏ đỏ: “Chỉ có tương ớt thôi!”
 
Tề Lỗi:…
 
“Anh chỉ xin nước ở vòi cũng được.”
 
“Hết rồi” Diêu Thiên Thiên nhún vai: “Em đã yêu cầu nhà cung cấp cắt nước nhà mình rồi.”
 
Cô đưa tay đẩy chén tương ớt qua, nhìn Tề Lỗi nói: “Tiếp tục.”
 
Sau khi nhìn sang chén tương ớt, Tề Lỗi quyết định tiếp tục vùi đầu ăn sơn trà, ăn tới mức mồm miệng đen sì mới tiếp tục nói: “Em đã nói đúng một điểm, anh luôn coi em là một đứa trẻ cần được bảo vệ, muốn bảo vệ em dưới đôi cánh của anh, không muốn nói với em những chuyện đấu đá tranh giành này khiến em bận tâm. Nhưng không ngờ Nam Cung Tiêu Minh lại làm mọi chuyện nghiêm trọng tới vậy, tới mức em cũng biết chuyện. Thật ra tối hôm đó khi em đến, anh đã muốn giải thích rõ ràng với em, khiến em bớt lo lắng.”

 
Giọng Tề Lỗi có chút khô ráp, Diêu Thiên Thiên nắm tay, nắm tay, lại nắm tay, cuối cùng không nhịn được, bỏ chén tương ớt qua một bên, lấy một chai nước khoáng ở trong túi da, đưa cho Tề Lỗi rồi nói: “Uống đi rồi nói tiếp.”
 
Tề Lỗi như được đại xá, một hơi uống hết nửa chai, sau đó mới thở dài nói: “Nếu em cẩn thẩn nhớ lại, có lẽ vẫn nhớ, tối hôm đó anh vốn định giải thích.”
 
Diêu Thiên Thiên kéo ký ức trở lại mấy chương trước, nhưng trong ký ức của cô chỉ có ăn tối với ai, cầu hôn, ăn tối với ai, lăn lộn trên giường, ăn tối với ai, nhẫn cầu hôn đeo vào ngón út.
 
“Không còn nhớ nữa.” Cô nói rất lạnh lùng, hơn nữa gạt đĩa sơn trà chiên đi, đặt một hộp kẹo cao su mát giọng xuống.
 
Tề Lỗi lén cười: “Anh vừa định lên tiếng giải thích, em đã nói với anh là Nam Cung Tiêu Minh nói cho em biết tin anh phá sản.”
 
“Vậy nên sự chú ý của anh đều dành cho việc em ăn tối với ai? Quên không giải thích với em?” Mẹ nó, hóa ra vẫn là vấn đề ăn tối với ai!
 
“Không, anh chỉ muốn thấy em ghen, nhưng em lại trực tiếp cầu hôn anh. Em thấy lúc ấy anh còn tâm trạng để giải thích sao?” Ánh mắt Tề Lỗi trở nên sáng rực, nhìn Diêu Thiên Thiên nói.
 
Diêu Thiên Thiên:…
 
Ôi mẹ ơi, nếu lúc ấy Tề Lỗi cầm cái móc khóa quỳ xuống cầu hôn, chỉ sợ rằng cái gì cô cũng quên hết! Được rồi, tâm trạng có thể

giải thích, nhưng còn chuyện của một tháng sau thì sao? Đàn ông, cái loại sinh vật này không thể tha thứ được!
 
Dưới sự đào tạo tận tâm của cô (cái gì?), Tề Lỗi cũng đã học được thuật đọc mặt tới trình độ sơ cấp (anh xác định bản lĩnh quan sát, chú ý vẻ mặt người khác đó là học từ Diêu Thiên Thiên?). Anh vừa nhìn đã biết cô đang nghĩ gì, vì thế trực tiếp đi tới, ôm người nọ vào lòng. Diêu Thiên Thiên vùng vẫy mấy cái tượng trưng, thế nhưng sức lực kém hơn anh, chỉ có thể để mặc anh ôm.
 
“Những ngày này thật sự rất hạnh phúc.” Tề Lỗi ôm lấy Diêu Thiên Thiên, dịu dàng nói: “Những năm này, giữa anh với em chưa từng bình tĩnh, ấm áp ở bên nhau như vậy. Anh bắt đầu nghĩ, nếu như anh nói sự thật với em, em sẽ như thế nào?” 
 
“Em sẽ giúp anh che giấu sự thật, em sẽ giấu thật kỹ, sẽ không để bất kỳ ai biết!” Diêu Thiên Thiên nắm chặt tay, giận dữ nhìn Tề Lỗi, anh vậy mà lại không tin cô!
 
“Anh không nói chuyện này.” Tề Lỗi có chút bất đắc dĩ: “Anh biết em chắc chắn sẽ không nói ra. Nhưng em sẽ ném anh trở lại công ty, tự mình chạy tới chạy lui không để ý đến anh. Em sẽ cùng anh ở lại căn nhà nhỏ, đối xử ấm áp với anh như vậy sao?”

 
Diêu Thiên Thiên:…
 
Ôi mẹ ơi, Tề Lỗi đã quá hiểu cô, cô chắc chắn sẽ không làm vậy! Cô vẫn còn nhiệm vụ bảo vệ nữ chính khỏi sự đầu độc của tình tiết giới giải trí. Nếu Tề Lỗi không có chuyện gì, cô nhất định sẽ không ngày ngày ở bên cạnh anh, cho dù có muộn hơn nữa cũng cố gắng về nhà thăm anh như vậy, lại càng không có khoảng thời gian yên bình này.
 
“Anh thừa nhận, anh đã có ý xấu, muốn hưởng thụ cuộc sống như vậy nhiều hơn. Công việc của em rất bận rộn, anh biết, nhưng chỉ nghỉ ngơi một tháng này chẳng lẽ không được sao?” Tề Lỗi nhìn Diêu Thiên Thiên với vẻ tha thiết, trong mắt đều là cầu vuốt ve, cầu an ủi, cầu đừng bỏ rơi!
 
Ừm, tiếp xúc lâu với Tiểu Bát, chú chó giống chó chăn cừu Đức, lớn lên ngày càng giống, vẻ mặt cũng giống nhau y hệt.
 
Vì vậy Diêu Thiên Thiên cảm thấy thoải mái hơn, miễn cưỡng sờ sờ mái tóc ngắn của Tề Lỗi, âm trầm nói: “Em chỉ cho anh cơ hội phạm sai lầm một lần, không có ngoại lệ. Nếu anh làm sai thêm một lần nữa, em sẽ trực tiếp cho anh vào sổ đen! Anh muốn gia đình nhỏ ấm áp thì cứ nói thẳng, em sẽ cho anh những gì em có thể. Nhưng không thể dùng thủ đoạn lừa gạt như vậy để đạt được nó, nếu thế thì làm sao em có thể tin anh được nữa!”
 
Tề Lỗi cố gắng gật đầu, thể hiện mình tuyệt đối sẽ không tái phạm. Thật ra trong một tháng này anh cũng rất rối rắm, cảm giác hạnh phúc cùng tội lỗi đồng thời dâng lên từ tận đáy lòng, chỉ sợ ngày mà chân tướng lộ ra, anh sẽ không có cách nào thừa nhận nổi cơn giận của Diêu Thiên Thiên. Hơn nữa càng lâu anh càng không dám mở miệng. Lần trước, Diêu Thiên Thiên quan tâm hỏi thăm, anh rõ ràng đã muốn nói ra nhưng dù thế nào cũng không thể nói lên lời, kết quả càng ngày càng bị động. Sau này sẽ không bao giờ làm việc ngốc nghếch như vậy nữa!
 
Diêu Thiên Thiên nhìn vẻ mặt ăn năn của Tề Lỗi, rốt cuộc cũng hết giận. Cô lặng lẽ thở dài, trong lòng rất chán chường ___
 
Làm một người phụ nữ mạnh mẽ, khó; làm một người phụ nữ mạnh mẽ nhà họ Cố còn khó hơn; làm một người phụ nữ mạnh mẽ nhà họ Cố lại có một người chồng dính người, khó càng thêm khó!
 
Tác giả có lời muốn nói: Chương này rất dài đúng không. Thật ra dựa theo số lượng chữ mà thanh niên lười đăng hàng ngày, chương này có thể so với hai chương đó!
 
Cầu bình luận! Ngày hôm qua lại là chữ số hàng đơn vị! Thanh niên lười rất buồn…

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện