Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Chương 80.3: Cốt truyện bãi công (8)
Tên bia đỡ đạn A kịp thời hét lên: “Con đàn bà này bị AIDS! Kinh quá, tao vừa chạm phải máu trên mặt nó!”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, tên bia đỡ đạn B vừa bắt lấy Diêu Thiên Thiên vội buông tay, để cô ngã trên mặt đất, không muốn chạm vào người cô nữa.
Tên bia đỡ đạn C vừa bị Diêu Thiên Thiên nôn lên người lập tức kêu lên thảm thiết: “Con mẹ nó! Hình như con đàn bà này vừa nôn lên mặt tao…”
Diêu Thiên Thiên nằm trên đất giả chết, trong lòng thỏa mãn cực kỳ. Ôi mẹ ơi, xem mấy người ai dám làm nhục bà đây. Thật ra tình tiết làm nhục này là tình tiết mà Diêu Thiên Thiên cực kỳ sợ, nhất là khi đang đọc một vài tác phẩm ngược, nữ chính không thể cử động bị người ta làm nhục. Người động tới cô có thể là nam chính một, hai, ba, bốn, năm thì không nói; nguy hiểm nhất là còn có khả năng là một tên du côn abcde nào đó không biết chui ra từ đâu cùng một tên đàn em xã hội đen, ông chú bỉ ổi và đám người qua đường nào đó. Lúc này, Diêu Thiên Thiên cảm thấy rất buồn bực, nam chính còn tốt, ít nhất chạm vào ai cũng có đảm bảo, nếu tùy tiện ai cũng có thể xông tới, vậy tác giả, ngài không tính tới vấn đề kinh nguyệt của nữ chính và vấn đề vệ sinh, liệu có bệnh truyền nhiễm không sao?
Chắc chắn đây là hạt sạn trong tất cả các tác phẩm H văn*!
*Tác phẩm có cảnh 18+
Vậy nên Diêu Thiên Thiên đã lấy được linh cảm từ tình tiết khiến cô khinh bỉ từ lâu. Sau khi được Nam Cung Tiêu Minh nhắc nhở, cô đã làm rất nhiều tờ kết quả xét nghiệm HIV, mỗi ngày một thời gian khác nhau, mỗi ngày đổi một tờ, lúc nào cũng mang theo trong người. Thời gian của tờ kết quả này là ngày hôm qua, chủ yếu vì muốn thể hiện tình cảnh Diêu Thiên Thiên cầm tờ kết quả thức nguyên một đêm, tâm trạng băn khoăn không biết có nên kết hôn với Tề Lỗi hay không.
Mà tờ giấy viết kế hoạch cô đã tiêu hủy tối hôm đó chính là kế hoạch này o(╯□╰)o.
Thật ra HIV cũng không phải loại bệnh có tính truyền nhiễm mạnh như vậy, ít nhất nó sẽ không truyền qua không khí. Và nó cũng sẽ không truyền nhiễm nếu không tiếp xúc với chất dịch của cơ thể. Nhưng quan điểm phổ biến của mọi người đều không lạc quan, ngoài một bộ phận nhỏ nhân viên y tế và người tình nguyện hiểu biết về HIV, những người còn lại dù biết rõ nhưng cũng sẽ có phần nào kỳ thị người bị nhiễm HIV.
Đây là đòn chí mạng của Diêu Thiên Thiên, cũng là chiêu mà cô không muốn dùng nhất. Có ai bằng lòng tự hắt nước bẩn lên người mình chứ, nhưng so với kết cục thảm thương bị làm nhục luân phiên, cô tình nguyện tự hắt nước còn hơn. Dù sao kết quả của đám người này đã được định trước, chỉ cần nhóm BOSS vừa ra tay, bia đỡ đạn sẽ bị dẹp yên, cái bí mật giả này của cô cũng sẽ được giữ kín. Vốn dĩ Nam Cung Tiêu Phong là nam chính thứ hai nhưng cậu ta lại đắc tội với nhiều người như vậy, có lẽ cũng sẽ phải nhận một kết cục bi thảm. Và điều quan trọng nhất, Diêu Thiên Thiên chắc chắn sẽ không tha cho cậu ta!
Nam Cung Tiêu Phong vừa nhớ tới chuyện mình mới tát Diêu Thiên Thiên chảy máu, cậu ta chợt cảm thấy buồn nôn, không nhịn được quay đầu nói: “Nhìn có vẻ trong sạch, ngây thơ, hóa ra lại là gái điếm!”
Vốn Diêu Thiên Thiên đang hết mình với sự nghiệp giả chết, nghe thấy cậu ta nói như vậy, cô rất bực mình. Vậy nên cô từ từ nâng khuôn mặt đẫm nước mắt lên, cố gắng chống lại cơn choáng váng, liều mạng lắc đầu, nói: “Không phải vậy... Tôi không phải... Hu hu, trước đây tôi có gặp xe hiến máu... nghĩa vụ hiến máu... Hu hu... không ngờ sau này... thấy giấy báo....”
Dù sao cô cũng không phải diễn viên chuyên nghiệp, nói tới đây thì không thể bịa nổi nữa. Hơn nữa hiện tại nếu không phải cô có chút chật vật cộng thêm giọng nói thê thảm, có lẽ cũng không thể diễn nổi. Cũng may, có một số chuyện không nhất thiết phải nói quá rõ ràng, năng lực của trí tưởng tượng thật sự rất mạnh.
Đám người thật sự đã tưởng tượng xong hình ảnh Diêu Thiên Thiên phát hiện vấn đề về sức khỏe sau khi xem xong bản kết quả, vì an toàn của ông xã mà lén lút giấu mọi người làm xét nghiệm trước hôn lễ, nhưng lại nhận được tin xấu. Cô cất kỹ kết quả xét nghiệm, vào ngày làm đám cưới lén chạy tới phòng vệ sinh khóc lóc, lòng dạ rối bời, đúng lúc đó lại bị bọn chúng bắt cóc.
Bia đỡ đạn A: Ôi mẹ ơi, vừa rồi mới bắt cóc, mình không chạm vào nước mắt của cô ta đấy chứ?
Bia đỡ đạn B: Ôi mẹ ơi, hình như lúc nãy trong lúc cô ta vùng vẫy có cào mình một cái! Trên tay cô ta không dính máu phải không?
Bia đỡ đạn C: Ôi mẹ ơi, cô ta vừa nôn lên mặt mình! Mình bị truyền nhiễm rồi!
Bia đỡ đạn D: May quá mình không động vào cô ta! Nhưng mà vừa rồi hình như đại ca đánh cô ta chảy máu? Trên tay đại ca không có vết thương chứ?
Nam Cung Tiêu Phong: Mình muốn đi xét nghiệm!!!!
Hiện tại, Diêu Thiên Thiên bị hoa mắt, không thể nào nhìn thấy biểu cảm trên mặt mọi người nên không thể dùng thuật đọc mặt. Nhưng những ngày này, trải qua sự dạy dỗ của Vương Nhị Nha, cô đã học được thuật đọc nội tâm, hoàn toàn có thể đoán được đám não tàn trước mắt đang nghĩ cái gì. Oa, dù hiện tại cô đang rất thảm nhưng trong lòng lại vô cùng thoải mái!
Dù chị đây là con tin như cá nằm trên thớt nhưng cũng có thể chiến thắng mấy người về mặt