Chương 32: Cốt truyện này đã đến hồi sụp đổ (4)
Nam Cung Tiêu Minh xin thề - anh ta đường đường là người thừa kế gia tộc Nam Cung, một người tàn nhẫn độc ác tiền đồ vô lượng, con cháu đời thứ 3 của trùm xã hội đen, chắc chắn sẽ không để một con béo vào trong mắt ( Dám dùng từ “con”! ). Chứng cứ sắt đá nhất chính là trong 5 năm này anh ta không hề nhớ tới bé béo – đứa trẻ dù mới chỉ gặp một lần đã khiến cho anh ta khắc sâu ấn tượng.
Đương nhiên, cũng không quên sạch là được.
Không chỉ không quên, lúc nhìn thấy tấm ảnh chụp, Nam Cung Tiêu Minh ngay lập tức nhớ lại mấy tiếng đồng hồ ở chung với Diêu Thiên Thiên. Có thể nói, mấy tiếng đồng hồ đấy có ý nghĩa vô cùng trọng đại đối với Nam Cung Tiêu Minh, và cũng chính sự việc “ô long” này đã thay vận mệnh cả đời anh ta ——
Từ một con người tự do nhàn nhã biến thành một tên cu li bị gia tộc Nam Cung áp bức!
Đúng là rất lừa người, đáng nhẽ anh ta đã có thể chạy trốn ra nước ngoài, làm một đại thiếu gia ung dung tự tại, hưởng thụ sự chăm sóc của những người phụ nữ tóc vàng xinh đẹp và cuộc sống xa hoa lãng phí. Ai ngờ vì bất cẩn “bắt cóc” bé béo nên phải tạm hoãn mọi kế hoạch lại. Và sau đó để lấy được lòng tin của ông nội, anh ta đã nhúng tay vào sự nghiệp nhà Nam Cung, rồi lại phát hiện ra nhà Nam Cung đang trong tình trạng cây to đón gió, bắt buộc phải “rửa sạch” những vết nhơ trước đây. Thế là Nam Cung Tiêu Minh không thể không ở lại làm cu li cho gia tộc Nam Cung suốt 5 năm, dự tính về sau còn phải làm thêm mấy thập niên nữa.
Dấu mốc thay đổi cuộc đời quan trọng như vậy, anh ta có nhớ kỹ “kẻ chủ mưu” thì cũng không có gì là đáng trách cả. Chẳng qua Nam Cung Tiêu Minh đã không còn là thiếu niên mới dậy thì ham chơi năm đó, đương nhiên cũng sẽ không còn cái suy nghĩ bắt bé béo về nhà làm thú cưng. Thế nên khi nhìn thấy ảnh chụp, anh ta chỉ cảm thấy vui vẻ một chút thôi, sau đó cũng không để ý tới Diêu Thiên Thiên nữa.
Bây giờ gặp lại cô cũng hoàn toàn là tình cờ. Gần đây Nam Cung Tiêu Minh đang lên kế hoạch cho bước chuyển mình đầu tiên của nhà Nam Cung. Trùng hợp thành phố B lại đang quy hoạch toàn diện, nhất là kế hoạch vườn Tinh Hải này, tuy rằng giai đoạn đầu chỉ thi công xây dựng ở thành phố B, nhưng dần dà nó sẽ bao trùm ra cả nước. Một miếng bánh khổng lồ như vậy, không phải xí nghiệp nào cũng có thể nuốt trọn mà bắt buộc phải chia nó ra làm mấy phần. Chẳng qua thật sự không biết cái tên nhà giàu mới nổi Diêu Đại Vĩ kia dẫm phải vận cứt chó gì - thế nhưng lân la làm quen được với một vị lãnh đạo của Trung Quốc. Và xí nghiệp của ông ta đột nhiên trở thành một xí nghiệp có tiềm lực, rồi lại trở thành xí nghiệp đấu thầu có thể điều động nội bộ trong kế hoạch vườn Tinh Hải.
Mấy năm gần đây, hệ thống tình báo do Quách Tử Càn quản lý vẫn không ngừng phát triển. Nam Cung Tiêu Minh còn cho rằng Diêu Đại Vĩ là con riêng của vị lãnh đạo kia hoặc ông ta đã nắm được nhược điểm gì đó của đối phương nên mới nhận được một công trình lớn như vậy. Nếu không thì chắc có thể là gãi đúng chỗ ngứa, tặng đúng quà mà vị kia đang cần.
Để có thể nắm được những bộ phận còn lại của kế hoạch vườn Tinh Hải, Nam Cung Tiêu Minh đã cho Quách Tử Càn đi điều tra Diêu Đại Vĩ. Ai ngờ lại nhận được một kết quả tương đối lừa người.
Cái gì mà con gái của Diêu Đại Vĩ chơi ở công viên gặp được lãnh đạo đang giả nghèo giả khổ về quê thăm người thân. Lãnh đạo vừa nhìn thấy Diêu Doanh Tâm đã không nói không rằng muốn biết trình độ của cha cô bé này. Và sau khi nhìn thấy Diêu Đại Vĩ, lãnh đạo lại cảm thấy người này rất đáng tin cậy, thực lực của xí nghiệp cũng đủ để nhận kế hoạch vườn Tinh Hải, thế là trực tiếp cấp quyền xí nghiệp có thể điều động nội bộ…
Đồng chí lãnh đạo à, ông có cần tùy tiện đến vậy không! Cho dù nhìn trúng thực lực và sự nhiệt tình của đối phương thì ít nhất cũng phải làm khó dễ hay khảo sát một chút chứ? Không phải ông nên đi theo Diêu Doanh Tâm trộm đến công trường của Diệu Đại Vĩ để thăm