Sổ Tay Phá Huỷ Cốt Truyện "Mary Sue"

Chương 51


trước sau


 

Chương 33.1: Cốt truyện này đã đến hồi sụp đổ (5)

Theo như Diêu Thiên Thiên thấy, dường như cô đã chọc thủng hình tượng cao lớn vĩ đại của Diêu Đại Vĩ trong lòng Diêu Doanh Tâm. Để bảo vệ hình tượng bên ngoài tốt đẹp của mình, ngay sau khi về nhà ông ta nhất định sẽ cấp tốc thực hiện công cuộc tẩy não Diêu Doanh Tâm, đồng thời làm hồ sơ chuyển trường cho cô ta, hoàn toàn ngăn cách hai chị em bọn họ.

Kỳ thực, cô vẫn cảm thấy đứa trẻ Diêu Doanh Tâm kia rất đáng thương. Trong cốt truyện gốc, từ lúc còn nhỏ cô ta đã không được sống những ngày tốt lành. Vốn là “con gái cưng của trời” nhưng lại phải chịu khổ ở vùng núi xa xôi hẻo lánh, cuối cùng còn rơi vào kết cục bị ép gả cho lão già hơn 50 tuổi giàu nhất thôn. Vừa nhớ tới chuyện này, Diêu Thiên Thiên không khỏi cảm thấy sốt ruột. Kiếp này nhờ vào hiệu ứng bươm bướm* do cô tạo ra, Diêu Doanh Tâm đã được trải qua thời thơ ấu mà cô ta nên có. Nhưng đáng tiếc cuối cùng lại rơi vào tay của Diêu Đại Vĩ.


*Hiệu ứng bươm bướm là một hiệu ứng trong khoa học với tên tiếng Anh là Butterfly Effect. Hiệu ứng này thường liên quan đến các vấn đề nghịch lý thời gian hay các mối quan hệ nhân quả. Điều này được giải thích giống như: nếu không có việc này sẽ không dẫn đến việc kia, giống như câu nói dân gian mà chúng ta thường nói “gieo nhân nào thì gặp quả đó”.

Trong cốt truyện gốc, ít ra Diêu Doanh Tâm còn có thể chơi đùa với những đứa trẻ khác. Nhưng hiện tại ngay cả ra khỏi cửa cô ta cũng không ra được, thật sự rất đáng thương.

Chẳng qua đáng thương thì đáng thương như vậy, nhưng đương nhiên Diêu Thiên Thiên hiểu rõ hiện giờ bản thân chưa có năng lực mang Diêu Doanh Tâm đi. Huống chi trong mắt người ngoài, chất lượng cuộc sống của Diêu Doanh Tâm khi đi theo Diêu Đại Vĩ tốt hơn khi đi theo cô rất rất nhiều. Nhưng dù sao cũng đã động lòng trắc ẩn với cô gái nhỏ này, Diêu Thiên Thiên quyết định chờ tới lúc cốt truyện chính thức được triển khai, cô nhất định sẽ tìm cách tẩy não Diêu Doanh Tâm, để cho cô gái có tâm hồn ngây thơ như một tờ giấy trắng ấy biết cái gì là tam quan*, loạn luân** là không đúng, NP*** là không đúng. Đợi đến khi tam quan được xây dựng lại rồi, Diêu Doanh Tâm muốn chọn người đàn ông nào cô cũng không thể quản được. Bởi vì cho dù là ai thì cũng sẽ đối xử tốt với cô ta thôi.
*Tam quan bao gồm: Thế giới quan hay vũ trụ quan, chỉ quan điểm căn bản của mọi người đối với cuộc sống bao gồm toàn bộ thế giới cùng với quan hệ giữa con người và thế giới bên ngoài. Nhân sinh quan là chỉ thái độ cùng cách nhìn đối với mục đích ý nghĩa cơ bản của nhân sinh. Giá trị quan là chỉ cái nhìn cùng đánh giá tổng thể của một người đối với tầm quan trọng, ý nghĩa của sự vật khách quan chung quanh (bao gồm con người, sự vật sự việc). Tam quan của một người quyết định cái nhìn khách quan đối với thế giới, cách lý cùng điểm giới hạn đạo đức của người đó.

** Loạn luân ý chỉ phát sinh tình cảm nam nữ đối với người có cùng huyết thống với mình như cha, mẹ với con, anh chị em ruột với nhau,…

*** NP là viết tắt của nperson (people). Đây là thuật ngữ thông dụng của dân mê tiểu thuyết Trung Quốc nói về mối quan hệ phức tạp giữa 1 nữ nhiều nam/ 1 nam nhiều nữ hoặc… nhiều nữ nhiều nam.
Vào học kỳ mới quả thực không hề nhìn thấy Diêu Doanh Tâm xuất hiện, ngược lại Mộ Dung Nghiêm quay về trường học. Có vẻ như sau kỳ nghỉ hè cậu ta đã cao lên một chút, vẻ mặt cũng càng thêm nghiêm túc.


“Đồ phản bội!” Đây là câu đầu tiên mà Mộ Dung Nghiêm nói với Diêu Thiên Thiên, cũng là câu nói duy nhất từ lúc khai giảng cho tới nay.

Diêu Thiên Thiên sớm biết kết quả sẽ trở nên như vậy. Dù Mộ Dung Cần có lòng muốn giấu chuyện này đi cũng giấu không nổi. Chuyện Mộ Dung Nghiêm bắt nạt cô, ngoại trừ Diêu Thiên Thiên chắc chắn chẳng còn ai nói toạc chuyện này ra cả. Thế nhưng Diêu Thiên Thiên vẫn

không hề cảm thấy bản thân mình làm gì sai, vẫn cứ không quan tâm đến cậu ta mà chỉ tập trung học hành, bài tập không làm sai một bài nào. Điều này khiến cho sắc mặt của Mộ Dung Nghiêm càng ngày càng kém.

“Vì không muốn thua cậu, kỳ nghỉ hè tôi đã thuê giáo viên dạy thêm.” Diêu Thiên Thiên giải thích như vậy.

“Kẻ lừa đảo!” Mộ Dung Nghiêm lại nói thêm ba chữ.

Tuy rằng bản thân đã khiến Mộ Dung Nghiêm phải chịu tổn thương “sâu sắc”, nhưng Diêu Thiên Thiên nhìn thế nào cũng cảm thấy cậu ta của hiện giờ đã bình thường hơn trước rất nhiều. Đi học thì nghiêm túc nghe giảng, quan hệ với các bạn học cũng không còn xa cách như trước. Trẻ nhỏ thường mau quên, thấy cậu ta là kẻ có tiền mà còn bỏ lòng tự ái xuống để hòa nhập với tập thể, rất nhiều con trai trong lớp đã dần dần tiếp nhận cậu ta. Không đến nửa tháng sau, Mộ Dung Nghiêm đã có “anh em chí cốt”.

Bởi vì Mộ Dung Nghiêm rất có sức hút sự đối với các bạn nữ, nên có rất nhiều bạn nam muốn chơi chung với cậu ta, để cậu ta từ chối mấy bạn nữ xong thì bọn họ sẽ đứng ra an ủi…

Mộ Dung Nghiêm có thêm bạn bè, tính cách cũng bình thường hơn rất nhiều. Chẳng qua cậu ta vẫn cứ coi Diêu Thiên Thiên là kẻ thù không đội trời chung. Tuy không còn bắt nạt cô như học kỳ trước, nhưng lại không thèm nói chuyện với cô. Kể cả có như vậy, Diêu Thiên Thiên vẫn phải ngồi cùng bàn với Mộ Dung Nghiêm, nói thế nào cậu ta cũng không chịu đổi chỗ.


Diêu Thiên Thiên cảm thấy có thật kỳ lạ, tò mò không biết Mộ Dung Nghiêm đã điều trị tâm lý thế nào để được như hiện giờ. Thế là cô chọn một ngày trời nắng đẹp, nhân lúc tâm trạng của Mộ Dung Nghiêm đang vô cùng tốt vì vừa mới vật tay thắng tất cả các bạn nam trong lớp, cô bèn hỏi: “Cậu đã làm lành với ba mẹ chưa?”

Mộ Dung Nghiêm ngây người hồi lâu, rồi mới chậm rãi xoay người nhìn chằm chằm vào mắt Diêu Thiên Thiên, mãi sau mới chịu nhả ra lời vàng ý ngọc: “Rồi. Nhờ sự trợ giúp của Smith và chú nhỏ, tôi đã biết tất cả mọi chuyện mà tôi “nên” biết. Hai kẻ ngu ngốc kia không phải muốn bỏ rơi tôi, mà là vì bọn họ quá ngu ngốc nên mới để lạc mất tôi.”
Diêu Thiên Thiên không khỏi bị làm cho kinh ngạc. Tốc độ hồi phục tâm lý của trẻ con thật sự rất nhanh. Mới chỉ qua một kỳ nghỉ hè, Mộ Dung Nghiêm đã từ một cậu bé biến thái trở thành một cậu bé kiêu ngạo ngoài lạnh trong nóng*. Kết quả như vậy phải nói là là quá tốt rồi. Nhưng mà Mộ Dung Nghiêm, cậu gọi ba mẹ mình là hai kẻ ngu ngốc, thật sự có ổn không vậy?

*Chỉ chàng trai ngoại hình lạnh lùng khó gần nhưng trái tim và tâm hồn lại vô cùng ấm áp, dạt dào cảm xúc.
Cảm thấy tâm trạng lúc này của Mộ Dung Nghiêm không tồi, Diêu Thiên Thiên quyết định nhân cơ hội đánh vỡ mối quan hệ đang đông cứng đơ của bọn họ. Dù sao cũng là bạn cùng lớp, còn là “bạn bè” trong miệng Mộ Dung Nghiêm, cứ khó chịu với nhau thế này quả thực không được tốt cho lắm. Vì thế Diêu Thiên Thiên dùng giọng điệu vô cùng thành khẩn mà nói: “Mộ Dung Nghiêm, sau khi nghe xong lời khuyên bảo từ chú nhỏ của cậu, tôi cảm thấy khi đó làm như vậy mới là điều tốt nhất dành cho cậu. Vì cậu là bạn bè thân thiết của tôi nên tôi mới nói cho chú Mộ Dung biết chuyện này đấy.”

Mộ Dung Nghiêm giương đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Diêu Thiên Thiên trong chốc lát, sau đó hai má cậu ta đột nhiên ửng hồng: “Biết rồi.”
 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện