Chương 34.2: Cốt truyện này đã đến hồi sụp đổ (6)
Diêu Thiên Thiên mất nửa tiếng mới tiêu hóa xong chuyện này. Cô nỗ lực duy trì sự bình tĩnh giống như Vương Nhị Nha, lên tiếng hỏi: “Đối phương là ai? Con có quen người đó không ạ?”
Ai vậy, muốn cưới mẹ cô mà không lấy lòng đứa con gái này hả? Trừ 20 điểm! (Tối đa 10 điểm QAQ)
“Con từng gặp qua rồi, là chú của Tiểu Nghiêm, Mộ Dung Cần.” Giọng điệu của Vương Nhị Nha khi nói tới Mộ Dung Cần một chút cũng không giống người phụ nữ đang rơi vào bể tình, trái lại giống như đang nhắc đến một con ốc sên bám chặt gỡ thế nào cũng không ra.
Đầu óc của Diêu Thiên Thiên lại trở nên trống rỗng. Trong lúc nói chuyện, cô liều mạng nghĩ tới bộ truyện mới mà tác giả lừa người kia giới thiệu, cùng với văn án đầu chương mà cô mới lướt qua một lần đã vô cùng ấn tượng. Phải biết rằng cái gọi là truyện ngọt, nhất định phải có tình tiết nữ phụ bắt nạt nữ chính, sau đó nam chính giúp nữ chính báo thù ngọt sủng gì đó. Vương Nhị Nha ngàn vạn đừng trở thành bia đỡ đạn trong vô số bia đỡ đạn của Mộ Dung Cần đấy nha!
Đau đầu suy nghĩ mất nửa ngày, Diêu Thiên Thiên mới cẩn thận hỏi: “Mẹ… Có thích chú ấy không?”
Lạy trời đừng có thích, bởi vì thích nên mới thành bia đỡ đạn đó. Hai mẹ con bọn họ liên tiếp trở thành bia đỡ đạn của hai bộ truyện, quá lừa người!
Vương Nhị Nha hiền từ xoa đầu Thiên Thiên, không hề ghét bỏ con gái béo mập mà yêu chiều đặt cô ngồi lên đùi mình: “Mẹ chỉ yêu mỗi mình Thiên Thiên thôi. Sau khi kết hôn xong chú ấy sẽ ra nước ngoài, chúng ta vẫn ở lại thành phố B, sẽ không khác biệt gì nhiều so với lúc chưa kết hôn đâu.”
“(⊙ o ⊙) Hả? Vậy vì sao phải kết hôn?” Diêu Thiên Thiên cảm thấy dường như hiểu một ít, rồi lại cảm thấy chẳng hiểu gì cả.
“Thiên Thiên còn muốn có ba không? Ba ruột ấy.” Vương Nhị Nha cười một cái, nhưng sâu trong đáy mắt của bà lại không có ý cười. Nó mang theo một chút lạnh nhạt, ẩn sau sự lạnh nhạt còn có sự chán ghét.
Diêu Thiên Thiên lắc đầu như trống bỏi, suýt chút nữa đã văng hết răng ra ngoài.
Vương Nhị Nha thở dài, ôm Diêu Thiên Thiên vào lòng và nói: “Nhưng mà ba ruột của con hiện giờ rất lợi hại, một mình mẹ không thể đối phó nổi ông ta. Không bằng tìm một tấm gỗ làm bia đỡ đạn, chỉ cần có thể khiến cho Diêu Đại Vĩ không quấn lấy chúng ta nữa là được. Nhưng nếu ông ta vẫn quấn lấy, vậy cứ để cho tấm gỗ kia đi đối phó ông ta đi.”
QAQ! Vì thế vị ba dượng trên danh nghĩa như Mộ Dung Cần còn không có địa vị bằng lốp xe dự phòng sao? Với lại mẹ Nhị Nha à, khí chất nữ vương bá đạo trên người mẹ xuất hiện từ bao giờ vậy? Lột xác lúc nào mà con không biết thế?
“Nhưng nếu mẹ không thích phông nền. . . Mộ Dung Cần, vậy chẳng phải sẽ để bản thân chịu thiệt sao?” Diêu Thiên Thiên trợn to đôi mắt tròn xoe hỏi.
Vương Nhị Nha lại cười, nhưng nụ cười này mang theo một chút thong dong: “Thiên Thiên cũng biết nhà Mộ Dung siêu nhiều tiền, bọn họ sẽ để con trai mình cưới một người phụ nữ có con riêng sao?”
Đương nhiên sẽ không, Mộ Dung Cần là người có tiền đồ nhất nhà, cưới một người phụ nữ đã từng sinh hai đứa con, ông già nhà Mộ Dung chắc chắn sẽ làm ầm ĩ lên cho xem!
“Thế nên mẹ sẽ đồng ý với nhà bọn họ sẽ chia tay với Mộ Dung Cần để kiếm phí chia tay. Sau đó nói với Mộ Dung Cần là nhà bọn họ ép mẹ với chú ấy phải chia tay, mẹ không thể không tôn trọng ý kiến của trưởng bối. Trước khi có sự đồng ý của trưởng bối, cho dù là kết hôn cũng không thể nhượng bộ được.” Vương Nhị Nha thản nhiên nói.
Diêu Thiên Thiên: …
“Vậy… Chú ấy có thích mẹ không?” Đây là vấn đề mà Diêu Thiên Thiên muốn hỏi nhất. Cô bỗng nhiên nhớ tới bộ truyện mới kia có một tag là hợp đồng tình nhân, mà chương 1 hình như cũng kể về vị quả phụ “bạch liên hoa” có một đứa con riêng thì phải?
Thế nên không lẽ là do hiệu ứng bươm bướm mà cô tạo ra nên nữ chính trong cốt truyện gốc đã bị thổi bay rồi sao? Thế nên thì ra Mộ Dung Cần có khẩu vị nặng, chính là thích những người phụ nữ mang theo con riêng với chồng trước?
Khẩu vị của tác giả thật sự rất gạt người! Dựa vào sự hiểu biết của Diêu Thiên Thiên đối với tác giả, cô đã tưởng tượng ra cảnh Mộ Dung Cần trọng sinh mang theo nỗi thương cảm thời thơ ấu, có thể là mẹ của ông không đối xử tốt