Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Chương 54.1: Mối duyên phận lừa người này (2)
Lúc xem tin tức ngày hôm đó, Diêu Thiên Thiên mới biết tình cảnh của Nam Cung Tiêu Phong còn thê thảm hơn nhiều so với tưởng tượng của cô. Cậu ta bằng tuổi Diêu Doanh Tâm, bây giờ chỉ mới hơn 14 tuổi. Bởi vì trong mắt của người phương Tây, bề ngoài của người phương Đông rất có sức mê hoặc, thế nên đa số mọi người đều không đoán ra được tuổi thật của cậu ta. Ngay cả Diêu Thiên Thiên cũng tưởng cậu ta khoảng 16, 17 tuổi, chắc hẳn phải có bằng lái ở nước M rồi, lại cộng thêm chị gái tóc vàng đã thành niên đi cùng thì đương nhiên có thể lái xe ra đường. Nhưng mà tên Nam Cung Tiêu Phong mới có 14 tuổi rưỡi kia, cơ bản là vẫn chưa lấy được bằng lái, ngoài trừ dám bay nhảy ở trong khu nhà của mình ra, khi ra ngoài cậu ta đều cho người khác lái xe. Lần này bị hai chị em cô khiêu khích, kết quả không chỉ bị bắt vì chạy quá tốc độ…
Mối thù này lớn bằng trời rồi…
Thật ra có Diêu Doanh Tâm ở đây thì mối thù của Nam Cung Tiêu Phong có lớn hơn nữa cũng không phải là vấn đề lớn. Chẳng qua bọn họ vất vả lắm mới chạy được ra nước ngoài, vậy mà gần đây còn gặp được nhân vật trong cốt truyện, tác giả rốt cuộc lớn mạnh đến cỡ nào cơ chứ. Diêu Thiên Thiên vốn tưởng rằng nhờ hiệu ứng bươm bướm của cô, tên Nam Cung Tiêu Phong này đã bị đá bay đi rồi. Có Nam Cung Tiêu Minh ở đây, nói không chừng tên nhóc này sẽ mãi mãi bị canh chừng ở nước ngoài, không có cơ hội chạm mặt bọn họ cũng nên. Nào ngờ lần này bọn họ lại tự mình chạy ra nước ngoài kích hoạt cốt truyện. Quả nhiên vận mệnh vẫn rất khó để thay đổi nhỉ?
Diêu Thiên Thiên hoang mang mất hai giây, sau đó lại phát hiện bản thân đã đói bụng, thế là quyết định ăn no rồi mới hoang mang tiếp. Cho dù là cảm xúc tiêu cực thì cũng cần phải có năng lượng đã chứ!
Bữa sáng là do bảo mẫu người Trung Quốc làm. Bác ấy đã hơn ba mươi tuổi, tuy tay nghề không thể sánh bằng đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng lại có hương vị quen thuộc của gia đình. Không ai có thể hưởng thụ đãi ngộ của nhà hàng năm sao suốt ngày mãi được. Thứ có thể khiến cho người ta thưởng thức lâu dài mà không thấy chán chỉ có thể là hương vị gia đình. Cô vừa đi xuống dưới lầu liền phát hiện Diêu Doanh Tâm - người trước nay luôn luôn dậy sớm thế nhưng lại không có ở đó. Diêu Thiên Thiên thấy lạ, bèn chạy lên trên lầu gõ cửa phòng cô ta. Tiếng của Diêu Doanh Tâm phát ra từ bên trong có chút hoảng loạn, một lúc sau mới chạy ra mở cửa.
Ngoại trừ Tề Lỗi, sự phòng bị của Diêu Thiên Thiên đối với người khác vẫn rất cao. Cô nhìn gương mặt vì lo lắng mà đỏ ửng lên của Diêu Doanh Tâm, vỗ nhẹ vào vai cô ta, cố ý nói: “Từ sau khi em trang trí phòng xong chị vẫn chưa được xem qua một lần nào. Có thể mời chị vào tham quan một chút được không?”
Diêu Doanh Tâm đương nhiên sẽ không từ chối yêu cầu của chị gái, còn vô cùng vui vẻ tránh qua một bên cho cô đi vào. Điều này khiến cho Diêu Thiên Thiên không khỏi cảm thấy khó hiểu, vừa nãy Diêu Doanh Tâm mất rất lâu mới chạy ra mở cửa, vẻ mặt lại còn có chút khẩn trương, rõ ràng là có bí mật, sao bây giờ lại dễ dàng cho cô bước vào phòng ngủ như vậy?
Mang danh nghĩa là tham quan nên cô không khỏi đánh giá xung quanh một lượt. Phòng ngủ của Diêu Doanh Tâm rất phù hợp với phong cách của một thiếu nữ mười mấy tuổi, kiểu phòng ngủ công chúa với tông màu hồng phấn mơ mộng, trông vô cùng đáng yêu. Nhìn lướt qua một vòng không tìm thấy được vật gì khả nghi, Diêu Thiên Thiên đột nhiên nhớ đến bản thân năm mười bốn mười lăm tuổi cũng trốn trong phòng ngủ đọc trộm tiểu thuyết, người lớn gõ cửa vào phòng thì vội vàng giấu sách đi. Lúc đó cô cho rằng đọc loại sách ngôn tình có chút