Edit: Cigarred
Ôn Dư ăn rất tao nhã, mỗi miếng đều nhai chậm rãi, có thể nhìn ra là tới chỉ để ăn cơm.
Sau khi ăn xong đồ khai vị, Hoắc Phong còn chủ động ăn một miếng, cậu ta nói là đến ăn cũng chỉ là tùy tiện tìm cái cớ, dù sao cũng không xuống đài được.
Nhưng Ôn Dư mặc kệ, ăn bữa cơm này xong cô có thể thoải mái nói lời tạm biệt.
Về phần gả cho Hoắc Phong? Đương nhiên là không có khả năng.
Cô quả nhiên không nói gì nữa, điều này làm cho hứng thú của Hoắc Phong vơi đi một chút, chờ đề nghị đưa cô trở về.
Ôn Dư lại lắc đầu, tự mình bắt taxi đi.
Cô lấy gương ra, chà mạnh lên mặt cho mắt mũi đỏ lên, làm rối tóc, sau khi xác định trông cô thật chật vật và thê thảm, liền gọi điện cho Lý Đông Ngọc.
...
Nửa đêm Lý Đông Ngọc bị đánh thức.
Khi anh ta đi đón Ôn Dư, thấy cô đang đứng bên cạnh vườn hoa, tóc tai bù xù, dường như vừa khóc, bộ dáng kia...!nhắc anh ta về khi Ôn Dư còn nhỏ, Ôn Dư cảm thấy ủy khuất cô sẽ khóc như vậy, nhưng sau khi lớn lên Ôn Dư rất ít khi khóc.
Bước vào cửa, Ôn Dư bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt anh ta, nắm lấy ống quần anh ta, bật khóc nức nở.
Điều này khiến Lý Đông Ngọc luống cuống, anh ta phát hiện mình không thể thoát khỏi bàn tay Ôn Dư.
"Làm sao thế?" Lý Đông Ngọc hỏi.
Ôn Dư khóc không ngừng, nghẹn ngào, nhưng không trả lời câu hỏi của anh ta.
"Có phải ầm ĩ gì với Hoắc Phong không?" Anh ta cảm thấy hơn phân nửa là vì chuyện này, cũng không biết có phải Hoắc Phong nói cái gì hay không, nếu không Ôn Dư cũng không đến mức như này.
"Hoắc Phong không muốn kết hôn với cháu, cậu út...!anh ta thật đáng sợ, anh ấy suýt nữa đã đánh cháu." Ôn Dư nắm lấy ống quần Lý Đông ngọc, nước mắt nước mũi giàn giụa nức nở nói, "Anh ta hỏi cháu có phải là anh trai để cháu đến...!Anh ta nói chúng ta đều muốn moi tiền Hoắc gia bọn họ, nói cháu xấu xí!"
Sự chú ý của Lý Đông Ngọc đương nhiên không ở bên trên, nhưng anh ta nghe vào tai không khỏi nhíu mày: "Cậu ta nghĩ như vậy?"
Ôn Dư vẫn khóc, Lý Đông Ngọc không thích dáng vẻ nhu nhược yếu đuối lúc này của cô.
"Cháu khóc cái gì?" Lý Đông Ngọc nói vậy, quả nhiên cô không khóc nữa, ngửa đầu nhìn anh ta, Ôn Dư hỏi: "Cậu ơi, vậy cháu nên làm gì bây giờ, Hoắc Phong không cần cháu..."
"Tôi đi hỏi cậu ta." Lý Đông Ngọc cảm thấy cậu ta không được phong độ chút nào, rõ ràng hội trưởng Hoắc là một người nhã nhặn như vậy, kết quả là con trai ông ta chẳng ra gì.
Nói xong anh ta liền muốn lấy điện thoại di động ra.
Nhưng Ôn Dư phản ứng nhanh hơn, cô nắm lấy con dao gọt hoa quả cắt vào tay mình.
Việc này khiến Lý Đông Ngọc cũng không còn tâm tư gọi điện nữa: "Cháu làm gì vậy?!"
Ôn Dư không thật sự xuống tay, nhìn thì dùng sức nhưng cũng chỉ cắt một chút thịt, không bị thương đến gân, để diễn trò thật hơn, cô còn đụng vào góc bàn.
Lần này đặc biệt khiến Lý Đông Ngọc phản ứng mạnh, lập tức kéo cô ra.
"Cháu không muốn sống nữa cậu...!cháu quá vô dụng, ngay cả những người khác cũng nói cháu là phế vật." Con dao gọt hoa quả trong tay cô bị Lý Đông ngọc cướp đi, sắc mặt anh ta càng lạnh hơn: "Cháu điên rồi sao?"
Ôn Dư không quan tâm đến máu trên tay, khóc như một đứa trẻ.
Lý Đông Ngọc hít sâu một hơi, biết hiện tại không thể ép Ôn Dư, tình hình cô hiện tại bất thường, không thể xảy ra chuyện, chỉ có thể trấn an cô.
"Cậu ta nói cái gì cháu cũng tin sao? Cháu không phải chỉ có thể gả cho mình cậu ta, chuyện này không thành, tôi cũng không trách cháu." Nhưng Ôn Dư đúng thật là không dễ gả ra ngoài, cao hay thấp không phải là không thể, bỏ lỡ người này còn có người khác.
Lý Đông Ngọc nắm lấy cánh tay cô để cô không thể làm tổn thương mình nữa, Lý Đông Ngọc nói: "Đến bệnh viện! Bây giờ lập tức đến bệnh viện."
Anh ta mạnh mẽ kéo Ôn Dư đến bệnh viện băng bó.
Ôn Dư biết rõ, ngay cả khi Lý Đông Ngọc không để ý đến cô nữa cũng không thể nhìn thấy cô chết trong nhà anh ta.
Cánh tay cô được quấn đầy băng gạc, trông cực kỳ thảm.
Để đề phòng Ôn Dư làm những chuyện cực đoan, Lý Đông Ngọc chỉ có thể để cô ở nhà mình mà theo dõi.
Rõ ràng lúc đi vẫn còn yên lành, sao trở về đã như vậy rồi? Anh ta cảm thấy nhất định là Hoắc Phong đã làm cái gì đó.
Cho dù cậu ta không thích Ôn Dư nhưng lần này thật sự không thể trách cô.
Ôn Dư dựa vào giường, trên tay băng bó, mà Lý Đông Ngọc đang ngồi một bên, chuyện này gần như là không thể xảy ra, "Hoắc gia bên kia, nếu như vậy thì bỏ qua đi.
Nhưng tạm thời sẽ không tìm được mối nào tốt hơn." Lý Đông Ngọc trầm mặc một hồi, "Tôi có thể bù đắp cho cháu..."
Ôn Dư thất thần nhìn qua.
Lý Đông Ngọc không chịu nổi dáng vẻ đáng thương này của cô, hoặc là nói không thích cô nổi điên, cô ở nhà cũng rất rắc rối, bây giờ lại xảy ra chuyện này, nói không chừng sau này còn muốn náo loạn.
Lý Đông Ngọc nói: "Trước kia cậu cũng không cho cháu cái gì, như vậy đi, cậu cho cháu thêm ít tiền, cũng xem như là của hồi môn sau này của cháu."
Tròng mắt Ôn Dư vẫn không thay đổi, giống như người chết.
Lý Đông Ngọc chuyển cho cô ít tiền, lần này cũng coi như hào phóng, hai trăm vạn, mặc dù đây chỉ là tiền của một chiếc xe của Ôn Cẩm Sanh nhưng đây đích thực là lần tiêu nhiều tiền nhất cho cô.
Đây cũng chính là mục đích của Ôn Dư, cô cũng không hiếm lạ chuyện kết hôn, còn không bằng có ít tiền.
Đối tượng kết hôn là một thằng khốn như Hoắc Phong thì cả đời cô sẽ tiêu luôn...!Ôn Dư còn lâu mới lặp lại sai lầm tương tự.
Mãi đến khi trời sáng, Ôn Dư mới rời đi.
Mãi cho đến ngày thứ ba, Lý Đông Ngọc gọi điện thoại cho Hoắc Phong mới ý thức được...!Có lẽ anh ta đã bị Ôn Dư lừa.
Hoắc Phong căn bản không làm bất cứ chuyện gì, buổi tối hôm đó, Ôn Dư rõ ràng nói dối.
Cô hoàn toàn mất tích, còn lừa đi một số tiền.
...
Ôn Dư về nhà một chuyến thu dọn hành lý xong thì kéo vali, kiểm tra vé tàu đã mua, cô vẫn còn thời gian, phải rời khỏi đây trước khi Lý Đông Ngọc phát hiện ra.
Đây là lần đầu tiên cô lừa Lý Đông Ngọc.
Lý Đông Ngọc nói, nếu không có cách nào để kết hôn, anh ta sẽ bù đắp cho cô.
Cô kéo hành lý xuống cầu thang, chạm mặt người vừa đi đến.
Từ Kiệt nhìn quần áo của cô cũng có thể đoán được, "Cô muốn chuyển đi?"
Anh ta không nhịn được hỏi một câu.
Anh ta nghĩ có thể Ôn Dư trở về nhà mình, cũng không chừng đến đây chỉ là trải nghiệm cuộc sống, ngày đó Ôn Dư ngồi xe của Lý Đông Ngọc, anh ta thấy người đàn ông trong xe kia nhìn anh ta như đang nhìn loài sâu bọ.
Loại cao cao tại thượng, sự khinh thường và lạnh lùng xuất phát từ xương cốt này.
Điều này hoàn toàn khác với Ôn Dư, Ôn Dư không hề hung hăng, trông cũng bình thường, nhưng thực tế Ôn Dư và anh ta không phải người cùng một thế giới.
Từ Kiệt trong lòng có một loại tư vị khó nói nên lời, rất kỳ lạ.
Thậm chí đối diện với ánh mắt của Ôn Dư lại có một loại hốt hoảng hận không thể bỏ chạy.
Dưới chân như mọc rễ, anh ta không hề nhúc nhích, cổ họng bỏng rát.
Ôn Dư gật đầu, ánh mắt lạnh nhạt.
Cô chú ý đến ánh mắt của Từ Kiệt, có sự không cam lòng, Ôn Dư khá thích ánh mắt này bởi vì nó thiết thực.
Cô cũng cần một người như vậy, không, phải nói là chó, cái loại chỉ cần cho một khúc xương là sẽ vội chạy đến ấy.
Nếu cuối cùng không cho nó xương thì nó cũng vẫn bảo trì quán tính chạy vội đến.
Cô còn cần cả sức mạnh, chẳng hạn như người đàn ông mắt xanh trong mơ kia, có lẽ một ngón tay cũng có thể đè bẹp cô ngay lập tức.
Ôn Dư kéo hành lý, nụ cười trên mặt rất lịch sự: "Đây không phải là bác sĩ Từ sao? Hôm nay có bận việc không?"
Tâm tư của Từ Kiệt còn ở đống hành lý của cô.
Ôn Dư nói: "Tôi có một số việc phải nhờ bác sĩ Từ, tôi sẽ rời đi khoảng nửa năm, tiền thuê nhà tôi đã trả hết rồi.
Nếu không bận, anh có thể tìm một người giúp tôi dọn dẹp không, tiền tôi sẽ trả cho anh sau."
"Không phiền." Từ Kiệt hỏi cô, "Cô còn muốn trở về đây?"
Ôn Dư cười tủm tỉm.
"Đây là bí mật."
Sau đó anh ta chưa từng gặp lại Ôn Dư.
Cô giống như bốc hơi khỏi nhân gian, người đàn ông cao ngạo kia dường như cũng đã đến tìm Ôn Dư, nhưng Từ Kiệt cũng không biết Ôn Dư đi đâu, chỉ có thể nhìn sắc mặt người đàn ông kia lạnh lùng rời đi.
Anh ta cũng không nói với người đó, Ôn Dư chỉ rời đi nửa năm.
Dù sao anh ta cũng không thích ánh mắt kiêu ngạo của người đó, nhưng đến lúc đó mà Ôn Dư không trở về thì sao, ai biết được?
Không ai biết Ôn Dư đi đâu.
Dù sao thiếu cô cũng không ảnh hưởng đến ai.
Dù sao cuộc sống bình thường vẫn tiếp diễn.
Sau đó không có bất kỳ tin tức gì về Ôn Dư, mọi thứ dường như chỉ là giả tạo, giống như cô căn bản chưa từng tồn tại, ngoại trừ căn nhà thuê lưu lại dấu vết của cô ra.
Cô gái mặt trái xoan tỏ tình với Từ Kiệt, anh ta từ chối, anh ta cảm thấy chút mơ hồ.
Giống như cả đời này của anh ta...!chỉ có thể xứng với một người phụ nữ bình thường, sau đó kết hôn, sinh con, vì học phí mà phát sầu vì tiền bạc.
Vốn dĩ phải như vậy nhưng anh ta đã thấy một góc không thuộc về thế giới này.
Ví dị như Lý Đông Ngọc luôn có thể tự tin xuất chúng hơn người, ví dụ như chiếc xe đến đón Ôn Dư kia, còn có ánh mắt cuối cùng của Ôn Dư.
Ôn Dư từng thích anh ta, anh ta không coi trọng nhưng ánh mắt cuối cùng của Ôn Dư tựa như nhìn người xa lạ.
Cô rất nhanh mất đi hứng thú.
Trong phác họa của Từ Kiệt, Ôn Dư không nghi ngờ gì là hoàn toàn không giống với những người phụ nữ bên cạnh anh ta.
Mặc dù bề ngoài của Ôn Dư không đẹp, u ám hướng nội, nhưng tất cả tất cả những điều này dường như đều biến thành điều kiện khiến anh ta thấy ít khó chịu hơn, ít nhất là có thể với tới.
Dù sao nếu là vừa xinh đẹp vừa giàu có thì lại hoàn toàn không liên quan gì đến anh ta.
Anh ta cảm thấy những suy nghĩ này là sai, dường như đã trái với nguyên tắc của mình.
Nhưng nó như một cái gai cắm trong lòng anh ta.
...
Trong nửa năm, Ôn Dư động dao kéo trên mặt, vừa tĩnh dưỡng vừa học tập.
Ôn Dư vạch ra một kế hoạch cho mình, cô cần phải tìm