Editor: Cửu Vỹ Hồ
Lúc Thiên Thảo nhìn thấy Thâm Tuyết thì đồng thời Thâm Tuyết cũng đã nhìn thấy nàng. Nàng ta hơi nhăn mày, ánh mắt có chút khinh thị giọng điệu không có hảo ý “ Ngươi làm sao vẫn còn ở nơi này?”
"Không phải đâu, ta cũng là mới đến mà thôi."
Nghe được Thiên Thảo cố tình xuyên tạc lời của mình, Thâm Tuyết nhất thời cáu giận: "Thật không biết Nguyễn Tây nghĩ như thế nào cư nhiên lại để ngươi tiếp tục ở lại đây, cũng không sợ bị ngươi làm bại hoại thanh danh dàn nhạc."
Thiên Thảo cong môi: "Ngươi nói như vậy là không đúng rồi, làm sao có thể đem Nguyễn lão sư hình dung thành kẻ nhát gan như vậy."
Thâm Tuyết há miệng thở dốc vô lực đáp trả, Thiên Thảo chỉ nhẹ nhàng nói một hai câu đã triệt để đem nàng ta đánh bại. Lướt qua người Thiên Thảo, Thâm Tuyết cố gắng bình tâm, trực tiếp bước đến bên cạnh Nguyễn Tây, trên mặt như cũ mang theo mỉm cười tao nhã “Nguyễn Tây, ta đến rồi”
"Uh, ngồi đi."
"Nguyễn Tây, nghe nói dàn nhạc sắp có buổi công diễn nhưng là còn thiếu một cái chỉ huy…. Ta đã từng ở nước ngoài..."
Thâm Tuyết còn chưa nói xong, Nguyễn Tây đã đem lời của nàng đánh gãy: "Đã có."
"Ân?"
"Chỉ huy đã có rồi." Nguyễn Tây lại nhắc lại một lần.
Thâm Tuyết cười gượng: "Như vậy a, không nghĩ tới ngươi tìm được nhanh như vậy, không biết lần này ngươi là mời ai làm chỉ huy a? Là ngươi tự mình lựa chọn sao?”
Nguyễn Tây chỉ chỉ Thiên Thảo: "Là nàng."
Gương mặt Thâm Tuyết hiện lên vẻ mặt bất khả tư nghị, ánh mắt nàng ta trừng lớn “Nguyễn Tây ngươi…” Ngươi chẳng lẽ cũng bị tư sắc của cô ta mê hoặc hay sao.
Đương nhiên, nửa câu sau Thâm Tuyết cũng không có nói ra miệng, nàng ta chính là nhỏ giọng nói với Nguyễn Tây: "Ta cảm thấy nàng ta thật không thích hợp, chưa nói đến việc nàng ta chỉ là một kẻ nghiệp dư, bây giờ chuyện lão sư học viện Hợp Tà quyến rũ học sinh đang bị người ta đồn đãi ầm ĩ, nếu bị nhà phê bình nào bắt được nhược điểm này thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến dàn nhạc "
"Trước tiên ngươi lưu lại nghe thử nàng chỉ huy đi." Biểu cảm của Nguyễn Tây không có chút gì bị ảnh hưởng, ánh mắt thoạt nhìn thâm trầm.
Trong lòng Thâm Tuyết lúc này không rõ tư vị gì, nàng ta chỉ đáp ứng một tiếng liền nâng váy đi về phía sau tìm chỗ ngồi. Từ trước đến giờ nàng ta đều chướng mắt Thiên Thảo, nguyên nhân có lẽ là do ở cuộc thi âm nhạc lần trước Thiên Thảo đoạt đi vị trí chỉ huy của nàng ta. Nàng ta thật không rõ, Thiên Thảo chỉ là một cái lão sư toán học dựa vào cái gì được giao cho trọng trách như vậy? Ngày đó hội diễn âm nhạc nàng ta không có đi, nhưng khi nghe tin Thiên Thảo chỉ huy dàn nhạc học viện ngoài ý muốn đoạt vị trí thứ nhất, nàng ta thật không thể tin, thậm chí hoài nghi Thiên Thảo dùng quy tắc ngầm gì đó mới thắng được trận đấu.
Đến khi nhận được một cái tin nhắn từ số lạ càng làm cho nàng ta tin tưởng vào phỏng đoán của mình. Tin nhắn gửi đến một bức ảnh chụp Thiên Thảo cư nhiên cùng một nam sinh hôn môi. Tuy rằng không biết người này vì sao gửi cho mình bức ảnh này nhưng có một điều chắc chắn là chỉ làm nàng ta càng thêm chán ghét Thiên Thảo. Sau đó lại phát hiện Nguyễn Tây cũng nhận thức Thiên Thảo, điều này làm cho trong lòng nàng ta càng thêm bất bình. .
Đáng
lẽ ra người đứng ở vị trí chỉ huy dàn nhạc, được Nguyễn Tây phát hiện tài năng sau đó ký kết hợp đồng phải là nàng ta a! Đều là Thiên Thảo đoạt đi hết thảy (mợ này ảo tưởng dễ sợ <(o_o)>
Đúng lúc này, Thâm Tuyết phát hiện Thiên Thảo đang hướng chỗ mình đi tới, còn ngồi xuống bên cạnh nàng ta: "Thâm Tuyết lão sư, ngươi có vẻ mang địch ý đối với ta a, nhưng mặc kệ thế nào, ta đều phải hướng ngươi giải thích một chút, ngày đó ở bức ảnh bị phát tán ở trường học là giả, chỉ là chút tiểu xảo mà thôi."
Thiên Thảo không hy vọng Thâm Tuyết đi tuyên truyền mấy lời nói gây bất lợi cho nàng trong dàn nhạc, cho nên trước tiên cần nói rõ ràng mới được.
"Tiểu xảo? Ngươi có cái gì có thể chứng minh?" Thâm Tuyết liếc mắt nhìn Thiên Thảo một cái, không chút để ý.
"Bức ảnh kia ngươi còn lưu trong điện thoại sao?"
Thâm Tuyết không kiên nhẫn đem điện thoại lấy ra, nhướn mày mở bức ảnh kia đưa cho Thiên Thảo, ý tứ là để xem ngươi có thể chứng minh được cái gì.
Thiên Thảo chỉ vào bức ảnh: "Ngươi xem a, nếu là hai người thật sự đang hôn môi thì miệng sẽ phải bị đè ép, nhưng là trong bức ảnh này chỉ là đem góc độ chụp ảnh làm cho miệng chúng ta nhìn như chạm vào nhau, vừa nhìn qua đã biết ngay là giả”
"Ai biết được." Thâm Tuyết trong lòng hơi hơi có chút động dung, nhưng bởi vì chán ghét Cửu Thiên Thảo người này "Không có năng lực chỉ dựa vào sắc đẹp giành bát cơm của người khác” nàng ta vẫn là không muốn tin lời giải thích.
"Thâm Tuyết lão sư ngươi đây chẳng lẽ là chưa hôn bao giờ đi!" Đối mặt với ánh mắt Thâm Tuyết vẫn đầy chất vấn như trước, Thiên Thảo lòng đầy căm phẫn nắm quyền “Nếu như ngươi còn chưa hôn bao giờ, ta có thể cùng ngươi thử xem a~ nhưng là ngươi không thể không tin tưởng ta!”
Thâm Tuyết: "..." Cùng cái cô gái này cãi nhau thế nào lại tốn sức lực như vậy
Vừa muốn đem di động giành trở về, lại nghe thấy Thiên Thảo ‘di’ một tiếng, sau đó gắt gao giữ chặt điện thoại không chịu trả lại
"Ngươi làm cái gì vậy!" Thâm Tuyết rốt cục nhịn không được gương mặt tức giận la lên
Thiên Thảo vẫn im lặng nhìn chằm chằm vào thời gian hiển thị nhận được bức ảnh trong di động, căn bản không cùng ngày bức ảnh bị phát tán trong trường, thậm chí là sớm hơn tận hai tuần lễ! Điều này nói lên cái gì? Có khả năng người phát tán ảnh chụp hôm đó chính là kẻ đã gửi cho Thâm Tuyết tin nhắn này. Không những thế số điện thoại gửi cho Thâm Tuyết là một dãy số cá nhân chứ không phải là gửi qua máy tính trường học phát. Như vậy có thể có chút manh mối…