Bà ta muốn mượn sức Thẩm Nhiêu, tiếc là đối phương nói chuyện không một chữ nào xuôi tai, thanh âm không tránh khỏi nặng nề: “Bổn cung là thấy ngươi một người lẻ loi cô độc, muốn xin bệ hạ tứ hôn cho ngươi, gả ngươi cho Thụy Vương làm trắc phi.”
Thụy Vương là trưởng tử của bệ hạ, là hài tử do một vị thông phòng trong phủ sinh hạ khi Hoằng Tuyên Đế còn trẻ và vẫn là Vương gia.
Nhưng bà ấy cũng là số khổ, sinh xong hài tử cũng lập tức buông bỏ nhân gian.
Tuy nói vị Thụy Vương này xuất thân hèn mọn, nhưng lại có sự ủng hộ hết mình của Trưởng công chúa, sớm đã trở thành nhi tử được sủng ái nhất bên cạnh bệ hạ, ở trong triều càng là như mặt trời ban trưa.
Trắc phi của Thụy Vương? Cho dù hiện giờ Thẩm gia bị lụi bại, thì nàng cũng nhất định sẽ không làm thiếp thất của người ta.
“Đối với tâm ý của điện hạ thần cảm động đến rơi nước mắt, khắc sâu trong lòng.
Nhưng tiếc là thần tự biết thân phận thấp kém, không xứng với Thụy Vương, còn mong điện hạ thứ lỗi.”
Trưởng công chúa thấy nàng nói lời chân thành thực lòng, sắc mặt đẹp lên một chút: “Danh vọng hiện giờ của Thụy Vương ngươi cũng biết được, tuy rằng Thái Tử Ninh triều vẫn ở đó, nhưng hắn từ sớm đã bị phái đi đến biên cương canh giữ, vẫn luôn chưa được triệu hồi.
Tình thế tương lai sẽ như thế nào, bổn cung cũng không cần nhiều lời.”
Thái Tử Đại Ninh trong miệng bà ta chính là em họ ruột thịt của Thẩm Nhiêu.
Hơn hai năm trước sau khi Hoàng Hậu băng hà, hắn dần dần bị thất sủng, sau đó bởi vì hắn làm sai chuyện, nên đã bị hoàng đế tống cổ đi biên cương đóng quân.
Nói là làm chủ của một thành, kỳ thật chính là lưu đày đến địa phương không quan trọng, đỡ phải chướng mắt.
Thẩm Nhiêu trong lòng có chút lạnh lẽo, trên mặt lại làm vẻ đau thương, lắc đầu thất vọng.
Trưởng công chúa thấy nàng thay đổi sắc mặt, lại nói: “Nữ nhân sao, vẫn nên tìm một chỗ quy túc tốt.
Ngươi cũng biết, bệ hạ cũng không thích ngươi, ngươi ở trong triều khó có ngày có thể giữ được cái đầu của mình.
Nhưng nếu ngươi gả cho Thụy Vương, ngày sau chúng ta chính là người một nhà, bổn cung và Thụy Vương đều có thể giúp đỡ ngươi.”
Thẩm Nhiêu không biết chính mình có chỗ nào bị bà ta nhìn trúng, đáng giá đến mức bà ta phải tự mình tới để mượn sức? Thế nhưng nếu nói hoàng đế đa mưu túc trí, tâm cơ khó lường, thì vị Trưởng công chúa này càng không phải thứ tốt đẹp gì.
Nàng hạ quyết tâm tránh xa nàng Trưởng công chúa này vạn dặm, thái độ kính cẩn nghe theo, nói: “Vẫn mong điện hạ minh giám, thần một lòng lo chuyện triều đình, cũng tự biết mình không xứng với Thụy Vương, đa tạ ý tốt của ngài.”
Đúng lúc này thì Cao Ngọc đi đến, bưng nước trà đến để trên bàn đá, lui về một bên.
Trưởng công chúa không nghĩ rằng dù mình đã nói hết bao lời hay ý đẹp, thì nàng cũng không đáp ứng, tức giận vô cùng, còn muốn trưng vẻ phong thái, không tức giận.
Thấy một ly trà vừa mới pha bên tay, uống một hơi cạn sạch để dập tắt ngọn lửa trong lòng.
Trong nháy mắt, sắc mặt bà ta trở nên vặn vẹo, đột nhiên nôn khan, muốn phun đồ vật trong miệng đi, đầu lưỡi cũng không thể nói ra lời nói rõ ràng, chỉ vào chủ tớ hai người bọn họ: “Đây là cái gì!”
Bà ta chưa bao giờ uống thứ đồ uống nào đắng ngắt như vậy, đắng đến mức bà ta muốn cắn đứt đầu lưỡi.
Hiện tại bà ta không còn dáng vẻ phong độ gì, dựa vào thị nữ bên cạnh, không ngừng nôn khan, chật vật nhếch nhác.
Thẩm Nhiêu thật sự vô tội: “Ngài cũng biết trong nhà thần sớm đã rách nát, nghèo rớt mồng tơi, thật sự mua không nổi lá trà ngon.
Cái này được mua vào lễ trừ tịch năm ngoái, bởi vì quá mức quý trọng nên không nỡ uống, nhưng bởi vì hôm nay ngài tới đây, nên cố ý lấy ra chiêu đãi ngài.
Như thế nào, không hợp khẩu vị của ngài sao?”
Có thể không đắng sao? Hoàng liên, tim hạt sen, khổ qua phơi khô tán thành bột pha nước, bảo đảm bà ta bây giờ ruột gan gì đều tùng phèo cả lên, hận không thể lập tức đi đến miền cực lạc.
Chẳng qua nhìn bộ dáng này của Trưởng công chúa, phản ứng có chút dữ nha, chẳng lẽ là Cao Ngọc bỏ quá nhiều?
Trưởng công chúa sai Cao Ngọc đem nước suối tới, rồi uống lên mấy ngụm to, cũng không thể bớt đi vị đắng trong miệng, bà ta phẫn nộ chỉ vào Thẩm Nhiêu, lại chỉ vào Cao Ngọc: “Chủ tớ các ngươi ý đồ mưu hại hoàng thân, tội đáng xử chết!”
Thẩm Nhiêu hoàn toàn không sợ, bất quá lo lắng bị nữ nhân đang nổi điên này cào trúng, nên yên lặng lui ra phía sau một bước: “Điện hạ đừng vội, trà này không độc, có thể là vì để quá lâu nên biến vị.”
Để quá lâu…
Trưởng công chúa vốn sống trong nhung lụa lại nôn khan một trận, có vẻ phải ngất đi rồi, tức giận mắng: “Người đâu, mau bắt hai người ý đồ mưu hại bản cung này, mau bắt lại!”
Thị vệ nhanh chóng đi vào, rút đao ra hung thần ác sát chỉ vào các nàng.
Thẩm Nhiêu chỉ cười cười, vẫy vẫy tay, ý bảo những người này tạm thời đừng nóng nảy: “Điện hạ, thần bỗng nhiên nhớ tới có một vật muốn đưa cho ngài xem, vật ấy quan trọng vô cùng, ngài kêu nhiều người như vậy tiến vào, thần thật không dám lấy ra.”
Ai biết còn tưởng lấy cái đồ vật linh tinh nào ra tra tấn chính mình? Nên không dám kêu thị vệ lui ra.
Trưởng công chúa dùng khăn tay lau lau nước mắt, vành mắt đỏ lên, trừng về phía nàng: “Ngươi có cái gì thì chỉ cần lấy cái đó ra, ngươi đừng nghĩ là chỉ cần lấy món gì đó ra là bổn cung buông tha cho ngươi.”
“Ngài… Chắc chắn rồi chứ?” Thẩm Nhiêu tựa hồ có chút chần chờ.
Trưởng công chúa cảm thấy nàng không thể lấy được thứ gì tốt ra, nên không kiên nhẫn lại uống lên hai ngụm nước suối, nói: “Nhanh lấy ra.”
“Đây là điện hạ nói đấy.” Thẩm Nhiêu vào phòng, không bao lâu sau thì đi ra, trên tay còn cầm thêm một tấm tranh cuốn, nói: “Đây là đồ vật mà thần tìm thấy được ở trong chùa Tĩnh An khi lục soát, lúc ấy còn có đồng liêu bên cạnh, nên chúng ta mới đồng lòng cho rằng không nên lấy ra cho người khác thấy, nên tạm thời cất ở trong nhà thần.
Nếu điện hạ cho phép, thì thần sẽ mở ra.”
Đầu lưỡi đắng ngắt của Trường công chua trở nên tê dại, trong lòng đột nhiên có chút dự đoán không tốt, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm nàng đang mở bức tranh cuộn tròn ra, bức tranh được phơi bày trước mắt mọi người.
Đó là một bức mỹ nhân đồ, mỹ nhân chỉ ăn mặc sa y, da thịt như ẩn như hiện, góc trái bên dưới còn có con dấu riêng.
Đó là ấn ký ghi khuê danh của Trưởng công chúa.
Mọi người: “…”
Chúng ta có thể hay không bị diệt khẩu? Xin một đôi mắt không thấy gì.
Trưởng công chúa sắc mặt khó coi, vẽ như vậy, rất nhiều tình nhân của nàng đã từng vẽ, nhưng trước nay chưa từng đem ra bên ngoài để thưởng thức.
Nếu là chùa Tĩnh An, thì đó chính là lục soát ra từ chỗ Vô Niệm.
Đồ bỏ đi, danh dự của nàng đều bị hắn ta làm mất hết.
“Nhắm mắt lại hết cho bổn cung.” Bà ta dù lén lút thưởng thức như thế nào cũng được, nhưng bà ta trước nay đều không để chuyện đó lộ ra bên ngoài, bởi vì nó sẽ tổn hại đến thể diện.
Trưởng công chúa càng nghĩ càng phẫn nộ: “Ai dám xem, bổn cung lập tức treo đầu của người đó lên cửa thành!”
Thái giám mới vừa bước vào trong viện tuyên chỉ, cũng không biết nên hay không nên tiến vào.
Hắn như thế nào lại trùng hợp đúng lúc này thì đi vào! Vài cái lúc không nên