Hoằng Tuyên Đế thấy nàng, trực tiếp ném chuyện rối rắm này cho nàng, cũng nói chỉ cần không tổn hại quốc bản, chỉ cần thái tử về kinh, tùy nàng muốn làm thế nào thì làm.
Thẩm Nhiêu thăm dò hỏi: “Bệ hạ không tin lời bọn họ nói?”
“Nhi tử của trẫm là thái tử danh chính ngôn thuận! Dù có là ông trời thì cũng không có tư cách này!”
Hoằng Tuyên Đế ném tấu chương lên bàn, thản nhiên nói: “Huống chi đây không phải là thiên tượng gì, chẳng qua là kẻ có ý đồ làm ra mà thôi.”
Từ khi Thẩm gia lụn bại, Tuyên Huệ hoàng hậu qua đời, Hoằng Tuyên đế đã bài xích Thái tử, không còn sủng ái hắn như trước kia, thậm chí còn xa cách với hắn, lại bởi vì một sai lầm không lớn mà trực tiếp đuổi hắn đến Dĩnh Đô.
Tất cả mọi người, kể cả nàng, đều cho rằng Hoằng Tuyên đế không cần thái tử này nữa, có thể phế hắn bất cứ lúc nào.
Nhưng bây giờ xem ra, dường như không phải như vậy.
Thẩm Nhiêu trong lòng không đoán ra được, nói một tiếng tuân chỉ, rồi rời đi.
Nàng phải đến phủ của Ôn Tĩnh Thành một chuyến, hắn là ngự sử, lại không thuộc về bất kỳ thế lực phe cánh nào, hắn lên tiếng là thuyết phục nhất.
Trước khi xuất cung thì nàng gặp được Tạ Cẩn, đến gần hắn, hơi chắp tay hành lễ: “Tạ đại nhân.”
Tạ Cẩn nhìn nàng, tuy rằng vẫn tỏ ra lãnh đạm bình thường, nhưng giữa hai hàng lông mày khó che giấu sự khó hiểu, hỏi một câu: “Thẩm đại nhân vội vàng như vậy là có chuyện quan trọng sao?”
Thẩm Nhiêu nhìn xung quanh một chút, rồi tới gần, sau đó thì kể cuộc nói chuyện vừa rồi với Hoằng Tuyên Đế, lại nói: “Ta đi tìm Ôn Tĩnh Thành.”
“Không thể đổi sang tìm người khác được sao?” Trái tim hắn rất khó chịu.
Thẩm Nhiêu trong lòng bất đắc dĩ, nắm cổ tay hắn, đầu ngón tay khẽ gãi hai cái trên tay hắn: “Đừng loạn, ta làm chính sự mà.”
Tạ Cẩn tâm tình bay lên, rút lại sự bất mãn trong lòng, thấp giọng nói: “Ta chờ nàng trở về.”
“Ừ.”
Ôn phủ.
Khi Thẩm Nhiêu được Cao Châu mang theo trèo tường vào Ôn phủ, một bóng trắng nhảy vọt đến phía các nàng, lãnh kiếm phản chiếu ra ánh sáng lạnh lẽo xé không khí lao đến, thẳng đến mặt.
Cao Châu lập tức đẩy Thẩm Nhiêu ra, rút kiếm ra khỏi vỏ, ngăn trở công kích mãnh liệt kia, lực đạo của đối phương quá lớn khiến cho nàng ấy không khỏi lui về phía sau hai bước, cổ tay tê dại.
Thẩm Nhiêu đúng lúc mở miệng: “Là ta.”
Ôn Tĩnh Thành mặc y bào rộng thùng thình màu ánh trăng, tay áo rộng bị gió thổi lay động, đứng trong bóng đêm, thu kiếm lại, hơi nhíu mày, lại bật cười: “Ta còn đang không biết là ai, có cửa không đi mà lại trèo tường.”
Thẩm Nhiêu áy náy chắp tay: “Đi cửa chính thì hơi phiền toái, thất lễ rồi.”
“Thẩm đại nhân trước giờ không lui tới với bản quan, không có việc gì thì không lên Tam Bảo điện, chắc là có việc gấp.” Lần trước vì Tạ Cẩn, lần này đến chắc là vì Thái tử.
Ôn Tĩnh Thành làm tư thế mời: “Trong phòng oi bức, lại đã vào đêm, nam nữ khác biệt, hay là đến trong đình ngồi?”
“Được.”
Vào trong lương đình, Ôn Tĩnh Thành rót cho nàng một tách trà, đem trường kiếm thu vào trong vỏ, nói: “Trong viện này không có người, hộ vệ nhà đại nhân tự mình nhìn xem, sẽ không có người quấy rầy, có chuyện gì thì nói đi.”
Hắn ta trực tiếp như thế, Thẩm Nhiêu lại cảm thấy có chút không tự nhiên, nàng chậm lại, nói: “Lần này tai họa chùa miếu đối với Thái tử vô cùng bất lợi, ta muốn thỉnh cầu Ôn đại nhân đứng về phía Thái tử, trợ giúp hắn, sau này hắn về kinh thì tất sẽ có trọng tạ.”
Ôn Tĩnh Thành hơi giật mình, chắp tay đứng ở trong đình: “Là chỉ lúc này thôi hay là ta đứng vào phe của thái tử?”
Hắn giơ tay ngăn nàng nói tiếp: “Bất luận đại nhân và Thái tử nghĩ như thế nào, thì đám người Thụy vương vẫn luôn cho rằng ta hướng về thái tử.”
Xung quanh yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng dế kêu liên tiếp, Thẩm Nhiêu không động đậy, nói: “Lần này đến đây đúng thực là mạo phạm lại vội vàng, nhưng… văn võ cả triều, ngoài những quan viên nhỏ bé, hoặc những kẻ bo bo giữ thân, còn lại chính là người của Thụy vương, rất ít người hướng về Thái tử, cho dù có đi chăng nữa, ta cũng không thể tín nhiệm.”
“Tìm đến ngài, đích thật là không còn cách nào khác.” Thẩm Nhiêu đứng dậy, hai ống tay áo lay động, chắp tay hướng hắn hơi hành lễ:” “Ôn đại nhân là người sáng suốt, có tráng chí, hẳn là cũng biết rằng Thụy vương không phải một vị minh chủ.”
“Nếu Thái tử có thể kế thừa đại thống, tráng chí của Ôn đại nhân có thể được đền đáp lại, cũng nhất định sẽ nhìn thấy thịnh thế càng thêm rực rỡ.”
Ôn Tĩnh Thành ánh mắt trầm tĩnh sáng ngời nhìn cô nương trước mắt, thở dài, nâng ống tay áo nàng, khẽ đỡ một chút: “Thụy vương đích xác không phải minh chủ, lòng dạ hẹp hòi, ánh mắt thiển cận, lại cứng đầu luôn cho mình là đúng, nhưng Thái tử điện hạ… tuổi còn nhỏ, về sau như thế nào cũng chưa chắc có thể biết được.”
Thẩm Nhiêu trong lòng có tiếc nuối, lại biết không thể cưỡng ép làm khó người ta: “Nếu Ôn đại nhân đã có suy nghĩ riêng, ta không quấy rầy nữa, cáo từ.”
Khi nàng xoay người, Ôn Tĩnh Thành lại nói: “Lúc này đây ta sẽ giúp Thái tử, mong Thẩm đại nhân sau này vạn lần trân trọng.”
Thẩm Nhiêu biết đây là sự hỗ trợ lớn nhất của hắn, xoay người, chắp tay: “Ngày sau chắc chắn sẽ cảm tạ.”
Ôn Tĩnh Thành lắc đầu: “Ta giúp Thái tử không vì danh lợi, chỉ là vì giao tình giữa đại nhân và ta.”
Hắn lại thêm một câu: “Quân tử chi giao, không vì phong nguyệt.”
Nàng không trở về Thẩm phủ mà trực tiếp đến Tạ phủ bên cạnh, nhẹ nhàng quen đường đến thư phòng của hắn, gõ cửa sổ, cho hắn biết là mình, rồi mới trèo cửa sổ vào.
Tạ Cẩn ôm người xuống, đối phương thuận thế ôm lấy hắn.
Hắn cười nhẹ: “Cửa lớn không đi, lại trèo cửa sổ, Thẩm đại nhân muốn làm quân tử lương sơn? Hay là hái hoa tặc đây?”
Thẩm Nhiêu vùi đầu vào cổ hắn: “Đừng buông ta xuống.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Không muốn phải đứng.”
“Được.” Tạ Cẩn mang theo người ngồi trên ghế phía sau bàn làm việc, để cho nàng ôm mình như vậy, lòng bàn tay thô ráp từng chút từng chút vỗ vỗ lưng nàng.
“Không phải đi tìm Ôn Tĩnh Thành sao? Sao thế, hắn ta bắt nạt nàng à?” Sắc mặt Tạ Cẩn nhất thời trầm xuống.
“Hắn ta bắt nạt ta làm gì?” Thẩm Nhiêu lườm một cái, nói: “Người ta chính trực kiên định, không làm tiểu nhân, nào có lén lút làm việc xấu như chuyện hai chúng ta”
Tạ Cẩn nghe nàng khen Ôn Tĩnh Thành như vậy, mặc dù có bất mãn, nhưng ngẫm lại nàng đã gom bản thân và hắn vào hai chữ chúng ta, lại vui vẻ lên: “Thế là làm sao vậy?”
“Có thể là hắn quá quân tử, nên ta lập tức cảm thấy tư tâm của ta quá nặng, đã sớm trở nên tính toán, âm hiểm giả dối rồi.” Thẩm Nhiêu ngẫm lại vì sao mình lại biến thành như vậy, nên cảm thấy trong lòng khó chịu.
Tạ Cẩn hơi giật mình, lập tức nói: “Nàng cảm thấy bản thân trở nên tồi tệ, xấu xa sao?”
“Phải.”
“Nhưng ta không cảm thấy thế.”
Thẩm Nhiêu nháy mắt nhìn hắn, tỏ ra nghi hoặc khó hiểu.
Tạ Cẩn kiên nhẫn nói với nàng: “Kỳ thật nàng không thay đổi, nàng tính kế cũng là vì bảo vệ bản thân, cũng chưa bao giờ làm chuyện thương thiên hại lý, nếu bây giờ nàng đang ở vị trí cao, nàng có coi mạng người như cỏ rác, không việc ác nào là không làm không?”
Nàng trả lời chắc chắn: “Sẽ không.”
“Vậy không phải là được rồi, đừng nghĩ hắn ta tốt như vậy, cũng đừng nghĩ mình tệ như vậy.
Nàng không nhất thiết phải hiểu rõ hắn ta, cũng không nhất thiết phải nhìn thấu chính mình.”
Tạ Cẩn nói một phen, Thẩm Nhiêu như được khai thông, nàng dựa vào mép bàn, cười thản nhiên: “Cũng đúng, thay vì ta cứ suy nghĩ bế tắc, không bằng ngẫm lại làm thế nào để giúp Thái tử.”
Nàng xoay người, ngồi trong lòng hắn, cầm lấy tờ giấy, cầm bút viết vẽ trên đó, viết đại khái những chuyện xảy ra trong ngày hôm đó, lại nối liền một nét, khi nàng lắc lắc cổ tay ngẩng đầu nhìn về phía ngọn nến, mạnh mẽ đặt bút lông lên giấy.
“Ta có cách rồi.”
Tạ Cẩn chống đầu hứng thú hỏi nàng: “Nàng nói xem.”
“Nếu trưởng công chúa không muốn Thái tử trở về, còn bày ra một vở kịch như vậy, vậy thì lấy gậy ông đập lưng ông đi!” Thẩm Nhiêu cười một tiếng, xoa xoa bản phác thảo trên bàn, ném vào trong chậu than.
“Nàng muốn đốt phủ công chúa sao?”
Thẩm Nhiêu bắt chước bộ dáng lão phu tử, vừa nói vừa lắc đầu: “Lần này đại hỏa là cảnh báo của ông trời, có yêu nghiệt ở trong kinh quấy phá, cần thái tử hồi kinh trấn áp.”
Tạ Cẩn gật đầu, nói: “Thủ vệ phủ trưởng công chúa còn nhiều hơn so với Thụy vương phủ, e là không dễ làm.”
“Ta cũng không nói mình phải đến phủ công chúa.” Nàng ghé tai vào tai Tạ Cẩn nói hai câu, thấy đối phương kinh ngạc nhìn mình, nói: “Không cần ngài giúp đỡ, ta chỉ cần cái này.”
Hắn nói: “Nàng cần thuốc nổ ư? Nàng có chắc không?”
“Chắc.”
“Được, điên cùng nàng một phen vậy.” Kinh đô Đại Ninh năm xưa yên tĩnh tựa như một đầm nước chết, hiện giờ huyết sắc nhuộm nửa bầu trời, vậy thì hắn sẽ làm cho bầu trời này nổ tung cùng với nàng!
Hắn dẫn Thẩm Nhiêu đến đỉnh tháp cao nhất trong kinh thành, chỉ vào phủ trưởng công chúa nói: “Tầm bắn rất xa, liệu có được không?”
“Yên tâm.” Nàng nhíu mày với hắn, buộc thuốc nổ vào mũi tên, kéo cung, nhắm bắn.
“Nào, giúp ta châm lửa.”
Tạ Cẩn dùng hỏa tấu tử đốt lửa cho nàng, sau đó thì lập tức thấy mũi tên lao đi, nhanh chóng xẹt qua bầu trời, không sai lệch, mũi tên rơi vào phủ trưởng công chúa, mang theo ánh lửa, nổ tung ra từ không trung.
Tia lửa rực rỡ, nở rộ trong bóng tối.
Thẩm Nhiêu nhìn ánh lửa xa xa ngút trời, bất giác nắm chặt tay người bên cạnh, nói: “Đêm tối không trăng gió lớn, cũng thật phù hợp để giết người phóng hỏa.
Thấy chưa, chúng ta thật sự là đang lén lút làm chuyện xấu.”
“Trừ ma vệ đạo cũng tốt, lén lút làm chuyện xấu cũng được, ta chưa bao giờ quan tâm.” Tạ Cẩn đối với những thứ này chưa bao giờ để ý, hắn giống như lời đồn bên ngoài, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Nàng dựa lưng vào đêm tối vô tận, trong mắt lại có chút ánh sao: “Đi thôi, chúng ta về nhà, ngày mai còn có một vở kịch lớn phải xem.”
“Được, về nhà.”
Trưởng công chúa tóc tai bù xù từ phòng ngủ chạy ra, nhìn ngọn lửa bốc lên trên nóc nhà, hổn hển nói: “Dập lửa, thị vệ đâu, các ngươi tất cả đều là người chết sao?”
Trong phòng nàng còn có một nam tử mi thanh mục tú, cũng kinh hãi thất sắc