“Đúng là một nữ nhân độc ác, thực sự đã bỏ độc dược vào bên trong túi thơm.” Hình Bắc hoảng sợ cả người lùi lại về phía sau hai bước.
Thẩm Nhiêu phớt lờ hắn ta mà hỏi Tạ Cẩn: “Các cung thủ đều đã sẵn sàng chưa?”
“Yên tâm.”
“Vậy thì chuẩn bị sẵn sàng cho tốt.” Nàng khẽ gọi đếm tiếng 3 2 1.
Sau khi hét lên một tiếng, Tạ Cẩn bắt đầu làm động tác phòng thủ, sau đó ngay lập tức, bốn phía xung quanh nơi đóng quân, tất cả mũi tên đồng loạt bắn ra rồi bay vút lên trên bầu trời, tia lửa và độc dược cũng bị phát nổ ra, rơi lả tả xuống đất.
Ngọn lửa cháy bừng hoà lẫn với độc dược rơi xuống, chẳng khác nào như tử thần ập đến, đe dọa tính mạng con người.
Những binh lính phòng thủ bên ngoài bị lửa thiêu hoặc hít phải bột phấn độc mặt mũi đều lộ ra vẻ đau đớn, lăn lộn qua lại trên mặt đất, vật vã vặn vẹo thân thể.
Trên chiến trường nếu như ngươi không phải chết thì chính là ta chết, nếu như bọn họ không chết thì trong tương lai thiết kỵ sẽ lại bước vào trong lãnh thổ Đại Ninh, chiếm nhà của người dân và làm tổn hại đến tính mạng của bọn họ.
Ánh mắt Thẩm Nhiêu lạnh lùng nhìn cảnh hỗn loạn trong quân doanh và yên lặng chờ đợi thời cơ.
Hình Bắc cảm thấy rất hưng phấn, ngồi xổm ở đó nhìn về phía xa xa, “Cô nương thật có tài bắn cung, khiến chúng ta đỡ tốn quá nhiều công sức, có thể kiếm tiền thật là tốt.”
Khi bột phấn độc hoàn toàn rơi xuống đất thì lúc này trong quân doanh đã hỗn loạn đến không thể chịu nổi nữa, lúc này Thẩm Nhiêu mới để Tạ Cẩn bắn đạn báo hiệu và cũng để Hình Bắc ra lệnh phân phó cho người bắt đầu đánh lén.
Người ở Sa Hoa Đường đều là cao thủ, nếu đánh lén hẳn là rất có tác dụng!
“Lão bản, ta sẽ chém mười cái đầu về tặng cho ngài, ngài có thể thêm tiền không?” Hình Bắc cười lên một tiếng tay rút Viên Hình Hoàn đao ra.
Thẩm Nhiêu không chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Nếu như ngươi có thể đem đầu Man Hùng tướng quân lấy xuống, ta sẽ cho ngươi một ngàn lượng.”
“Được rồi, ta sẽ cố gắng thử.” Hình Bắc phi thân ra ngoài rồi lao nhanh vào doanh trại.
Với rất nhiều người đang cùng chiến đấu, Tạ Cẩn cũng không hề thua kém một ai, chưa kể hắn còn phải bảo vệ Thẩm Nhiêu.
Hắn đến gần Thẩm Nhiêu và siết chặt tay nàng.
Thẩm Nhiêu nhìn hai phe đang chém giết trước mắt, tiếng rống giận dữ cùng với tiếng gào thét thảm thiết liên tiếp, mặt không chút cảm xúc nói: “Hắn ta đánh thắng được Man Hùng quân sao?”
“Nếu đối đầu chính diện thì rất khó.”
Thẩm Nhiêu lại hỏi: “Còn ngài?”
“Có thể.”
“Có lòng tin như vậy sao? Tạ đại nhân.” Đáy mắt nàng nghiền ngẫm nhìn về phía hắn.
Nếu hắn ta không thể đánh lại một người nam tử như Man Hùng thì chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ cũng đừng làm nữa, Tạ Cẩn khịt mũi một tiếng rồi im lặng không nói gì.
Thẩm Nhiêu nhìn khói lửa chiến tranh trong mắt, tự nhủ: “Gia gia ta là tướng quân, ta nhớ ông ấy đã từng nói rằng nếu như thiên hạ thái bình, ông ấy nguyện quăng mũ vứt áo giáp của mình để tận hưởng yên vui.
Nếu có quân địch xâm phạm lãnh thổ Đại Ninh sát hại vạn dân, hủy diệt thiên hạ thái bình thịnh thế này, ông ấy nhất định sẽ canh giữ sông núi ngàn dặm này nhất định không buông!”
Vừa nói, sắc mặt Thẩm Nhiêu dần trở nên tái nhợt, hốc mắt đỏ hoe, không rơi một giọt nước mắt: “Chỉ có một lão tướng quân với vô số chiến công và lòng dạ rộng lớn như vậy đã bị người ta hãm hại đến chết ngay cả thân xác cũng không thể lưu lại!”
“Ta đã hỏi qua ông ấy, đây là quốc gia mà người nhiệt huyết đến mức đầu đổ máu, đây là triều đình mà người tận tâm tận hiến cả sức lực của mình! Cuối cùng kết quả lại chết trong tay con dân của Đại Ninh, như vậy có đáng giá không!”
Thẩm Nhiêu siết chặt cây cung trong tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta còn nhớ, gia gia nói rằng cái mà ông ấy tận tâm tận hiến trung thành chính là tín ngưỡng của ông ấy! Tín ngưỡng của ông ấy là bảo vệ đất nước cùng với con dân! Dù có chết ông ấy cũng vẫn muốn hồn phi biên giới.
Tiếp tục bảo vệ tín ngưỡng của ông ấy!”
Nghe vậy, Tạ Cẩm liền đưa tay lên, ôm lấy vai nàng, nhẹ nhàng nói: “Thẩm lão tướng quân cả đời rong ruổi trên chiến trường, dốc hết tâm huyết hăng say cho tín ngưỡng của mình.”
Thẩm Nhiêu chỉ nghĩ nó thật nực cười, lúc đó nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng giờ nàng đã hiểu ra, nàng hiểu được khát vọng của gia gia và cũng hiểu được tín ngưỡng của ông ấy.
Nàng nguyện ý sẵn sàng xông pha khói lửa phấn đấu quên mình cho những người nàng quan tâm vì nàng muốn bảo vệ họ!
Cuối cùng chính là Tống Dụ chém đứt đầu của Man Hùng tướng quân, tay hắn đang cầm kiếm, máu tươi chảy dọc theo thân kiếm, máu đen nhuộm nửa khuôn mặt bên phải, tăng thêm vài phần lạnh lùng cho hắn.
Tống Dụ cầm theo đầu giơ nó lên cao, lớn tiếng nói: “Thủ lĩnh của các ngươi đã đền tội rồi, bọn ngươi mau xin đầu hàng, bản vương sẽ tha mạng cho các ngươi!”
“Những kẻ có ý định phản kháng, giết ch.ết không thương tiếc!”
Rắn mất đầu, hầu hết quân của bọn chúng đều tử thương hơn một nửa, đoàn quân Man Hùng nhìn nhau thất thần, cuối cùng chúng bỏ dần vũ khí, từ bỏ giãy dụa.
Quân đội của Đại Ninh bắt đầu càn quét sạch chiến trường rồi giam giữ các tù nhân lại.
Thẩm Nhiêu và Tạ Cẩn thong thả đi đến thẳng trướng chủ quân doanh.
Khi người gác cửa nhìn thấy nàng trong tay cầm kim bài lập tức cho qua.
Sau khi cả hai bước vào hành lễ, “Tham kiến Thái tử điện hạ.”
Tạ Cẩn đã bỏ mũ vành, để lộ khuôn mặt của mình.
Nhưng những người ở đây, ngoại trừ Thái tử, đều chưa từng nhìn thấy cho nên không khỏi kinh ngạc.
Tống Dụ giới thiệu: “Vị này là Thẩm Nhiêu, Thiếu Khanh của Đại Lý Tự còn vị này là Tạ Cẩn, chỉ huy sứ nắm quyền Cẩm Y vệ, phụng chỉ đến đây để hỗ trợ.”
Trên thực tế, quân tiếp viện từ Đại Ninh vẫn chưa đến, lời này của Tống Dụ chẳng qua chỉ là dùng để trấn an lòng của các tướng lĩnh vùng biên giới này.
Tống Dụ lại nói thêm: “Lần tập kích tấn công bất ngờ này đã thành công và cũng có thể hạ tổn thất xuống mức thấp nhất.
Người hiến kế lần này chính là Thẩm đại nhân.
Chúng ta thực sự phải cảm ơn nàng.”
Hắn cố ý nhắc đến chuyện này, chỉ vì không muốn người khác coi thường Thẩm Nhiêu.
Những vị tướng đó vô cùng sửng sốt, lập tức nói: “Hóa ra là diệu kế của Thẩm đại nhân.
Thật tiếc, ngươi chỉ là một quan văn ở Đại Lý Tự.
Không bằng để chúng ta liên hợp lại cùng nhau làm một thượng tấu xin cho người đến doanh quân làm quân sư!”
Thẩm Nhiêu liên tục lắc đầu, nàng biết rõ mình có bao nhiêu thực lực, nhưng nếu thật sự nhờ nàng làm người bày binh bố trận, nàng sẽ không thể tự mình làm được, nên liền lịch sự từ chối: “Những cái kia ta làm bất quá chỉ là bàng môn tà đạo mà thôi, chủ yếu vẫn dựa vào chư vị tướng quân và các binh lính.
Chắc hẳn chư vị đã có tính toán trước đối với Man Hùng quân chỉ sợ là dễ như trở bàn tay dù sao ta cũng chỉ là dệt hoa trên gấm thôi.”
Ai mà không biết nói những lời hay bất quá Thẩm Nhiêu có thể.
Đối phó với những lão già dối trá xảo quyệt ở kinh thành sớm đã luyện thành nhuần nhuyễn.
Những vị tướng lĩnh này không khỏi kiêu ngạo tự mãn, lại càng thêm hài lòng đối với sự khiêm tốn của Thẩm Nhiêu.
Tạ Cẩm hỏi: “Biến tướng quân đâu?”
“Đang còn ở Dĩnh đô.”
Tống Dự nở nụ cười