“Đa tạ điện hạ.”
Tạ Cẩn khoanh chân quỳ xuống, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt, một chút suy yếu cũng không biểu lộ ra.
Thẩm Nhiêu lo lắng liếc mắt nhìn hắn, lập tức cầm cái ghế của mình kéo tới, nói: “Đã tìm được Cao Châu chưa?”
Tống Dụ suy nghĩ một hồi mới biết được người nàng nói là ai, nói: “Người tỷ nói là người hộ vệ tỷ đúng không? Tìm được rồi, nhưng mà thần chí nàng mơ hồ, không nhận ra ai.
Ta tạm thời để quân y cho nàng chén thuốc ngủ, để nàng tạm thời chỉ có thể ngủ mê man ở thời điểm này.”
Cao Châu là người đã ở cùng mình thời gian dài như vậy, nói không lo lắng là giả.
Thẩm Nhiêu thở dài, cẩn thận hồi tưởng tình huống hôm qua, nói: “Hôm qua tập kích ta chính là Đại Tế Ti Cáp Đặc tộc Mông Địch, chiêu thức của nàng dùng rất quỷ dị.
Nếu ở Trung Nguyên không tìm được biện pháp chữa khỏi cho Cao Châu, sợ là phải đi tìm vị Đại Tế Ti này để tìm cách chửa rồi.”
Tống Dụ tuy đối với người xa lạ không thèm để ý nhưng thấy Thẩm Nhiêu để bụng như vậy cũng liền đem việc này đặt trong lòng, nói: “Sự tình Độc Lang quân xuất hiện lần này là do ta thất sách, suýt nữa hại các ngươi.
Nhưng tỷ lần này gặp nguy không loạn, còn ứng đối thoả đáng, hung hăng phản kích mạnh mẽ, thật sự là rất tuyệt.”
Đến mức quân đội Đại Ninh khi đối phó với Độc Lang quân cùng Man Hùng quân kia gần như không phí chút sức nào.
Lần này đại thắng, công lao của Thẩm tỷ là không thể bỏ qua!”
Trong mắt hắn tràn đầy kính nể, hắn có biết biểu tỷ mình hữu dũng hữu mưu nhưng thật không nghĩ đến nàng khi đối mặt thiên quân vạn mã vậy mà cũng không lo không sợ ngược lại còn tìm ra kế sách để đối phó nữa!
Thẩm Nhiêu bật cười, nói: “Lúc đó ta vẫn có ít luống cuống a, dù sao bài binh bố trận là thứ ta không rành.
Nhưng nếu như là dùng quỷ kế đùa nghịch chút ít thì ta vẫn có thể.”
“Chừng đó là đủ rồi! Tỷ có biết hay không nhờ cái quỷ kế của tỷ mà đã bảo đảm được tính mạng rất nhiều người!” Con mắt Tống Dụ phát sáng nhìn nàng, lòng tràn đầy tự hào.
Nói đến binh sĩ, Thẩm Nhiêu có chút nghi hoặc, hỏi: “Ta đã sớm gửi thư cầu chi viện đến kinh thành, vì sao trong kinh đến bây giờ cũng không có động tĩnh gì, vậy thì viện binh của chúng ta đến cùng bao giờ mới đến đây?”
Khi nàng nói đến vấn đề này, cả hai nam nhân đều trầm mặc một chút.
Tống Dụ ho nhẹ hai tiếng, giảng giải : “Những năm gần đây Cáp Đặc tộc thường hay rục rịch, mấy lần muốn xâm phạm biên giới nước ta, nghĩ cách chiếm thành trì.
Sau lại vụng trộm phái người lẫn vào trong thành, gây sóng gió, khơi mào đủ sự việc xấu, làm ác không ngừng.”
“Lãnh thổ nước ta, thần dân nước ta há có thể chịu được sự sỉ nhục từ những thứ man tử này gây ra!” Tống Dụ giờ đã có khí phách vương giả, đối với những sự dòm ngó lãnh thổ là mười phần căm hận, nói: “Ta đã thượng tấu chuyện này cho phụ hoàng, bởi vì không có thông qua nội các, cho nên các ngươi đều không biết.”
“Ta xin người cho mình đi chinh chiến với Cáp Đặc tộc, sau này những thứ Man Di này nếu có thể thực tình thuần phục Đại Ninh ta là tốt nhất.
Nếu không thể, vậy thì diệt trừ hết người có dị tâm, tuyệt không lưu lại bất kì tai hoạ ngầm nào!”
Thẩm Nhiêu nghe xong suy nghĩ rồi nói: “Những thứ này nếu như đưa vào bên trong nội các, chưa chắc các Các lão sẽ không đồng ý.”
“Không phải, ta là xin chỉ…” Tống Dụ còn có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu, nói: “Ta còn xin phụ hoàng cho chỉ cho ta quyền lợi tuyệt đối tự do chỉ huy chiến đấu.”
Đơn giản chính là hắn thích làm gì thì làm mà cả quân đội cũng phải nghe theo mệnh lệnh hắn…
Thẩm Nhiêu im lặng, khó trách hắn không chịu đưa mấy cái này qua nội các.
Lần mạo hiểm này đều do một người tuổi trẻ nổi loạn chỉ huy.
Những lão đầu kia sao có thể đồng ý, lỡ thua thì làm sao bây giờ?
Tống Dụ còn nói: “Lần trước phụ hoàng gửi thư hỏi ta thái độ của ta đối với hôn sự của tỷ, ta liền hồi âm nói cho người biết tình hình chiến trường ở đây.
Mọi sự đã sẵn sàng, chỉ còn chuẩn bị khai chiến!”
Hoằng Tuyên đế nhìn như đối với Tống Dụ không chú ý để tâm nhưng thực tế lại cho hắn sự tín nhiệm đến như vậy, đúng là hiếm thấy và cũng làm cho người người kinh ngạc.
Khi nàng nhìn qua Tạ Cẩn, thấy hắn sau khi nghe xong trên mặt không hiện một chút kinh hãi nào, Thẩm Nhiêu có chút nghi hoặc nhìn hắn một cái, hỏi: “Ngươi cũng biết việc này?”
“Việc này một phần là do Cẩm Y Vệ phụ trách truyền tin tức, ta cũng xem như một nữa chưởng ấn chủ quan của nó nên đương nhiên sẽ được biết.” Tạ Cẩn nhìn nàng còn đang nhìn mình dường như là có sự bất mãn, không được tự nhiên nhíu mày, thấp giọng nói: “Việc này là quan hệ cơ mật, dưới tình hình còn chưa ổn định, ta buộc phải giữ kín bí mật.”
Tống Dụ cảm thấy giữa hai người này có cái gì đó là lạ, nhưng suy nghĩ kỹ một chút liền kết luận cái đó là không thể.
Thẩm Nhiêu, là dạng cô nương xuất thân từ danh môn gia giáo làm sao lại có thể thích loại từ trong đáy xã hội giết người mà đi lên như Sát Thần này được?
Hắn đánh gãy giao lưu ánh mắt của hai người, lên tiếng nói: “Ngươi vừa rồi không phải hỏi tới viện binh sao? Mặc dù trong kinh sẽ không phái người tới.
Nhưng ta có quyền điều động binh lực và một số tòa thành gần Dĩnh đô, huống chi phụ hoàng không phải còn cho tỷ mang theo kim bài lệnh tiễn sao? Chính là để cho ta thuận tiện hành động.”
Thẩm Nhiêu không chần chờ chút nào đem kim bài lệnh tiễn ném cho hắn, thở phào nói: “Miễn ngươi không có việc gì thì tốt, kế tiếp nên làm gì đây?”
“Thủ lĩnh Độc Lang quân bây giờ đã bị nhốt lại rất chặt chẽ.
Trước mắt trong hôm nay ta sẽ cho quân đội nghỉ ngơi chỉnh đốn, rồi sáng mai sẽ tiếp tục hướng phía trước tiến công, chờ tới khi Cáp Đặc tộc phái người tới đàm phán.
Lúc đó trừ phi điều kiện hợp tâm ý ta, bằng không ta còn ở đây một ngày thì ngày đó Cáp Đặc tộc đừng nghĩ sẽ sống yên ổn!”
Thiếu niên này lúc trước khi rời kinh vẫn còn non nớt, vậy mà bây giờ đã chân chính trở thành một người hữu dũng hữu mưu, ngồi vững như núi.
Thấy Thẩm Nhiêu nhìn chằm chằm vào mình, còn che miệng nở nụ cười, mặt mũi Tống Dụ tràn đầy nghi hoặc, nhịn không được hỏi: “Như thế nào? Ta nói sai chỗ nào?”
“Không phải, ta chỉ là nhớ lại lúc người nào đó rời kinh, ôm ta khóc lóc trông vô cùng bi thương, nhưng bây giờ lại đem Cáp Đặc tộc đánh đến chật vật như thế, nên cảm thấy bất ngờ vì người đó lớn lên quá nhanh.”
Khi đó hắn không còn mẫu thân, còn bị cha ruột đuổi ra khỏi nhà, đưa đến cái thành trì đầy tai họa này.
Đồng thời lúc đó Đại hoàng tử được phong Thụy vương, cái chức vị Thái tử này của hắn liền rớt xuống ngàn trượng, suýt nữa bị đả kích không gượng dậy nổi.
Khi đó Tống Dụ ôm biểu tỷ duy nhất tới tiễn hắn, vừa khóc vừa thề: “Chờ ta trở lại, ta sẽ giúp tỷ che gió che mưa, ai cũng không thể khi dễ hai chúng ta!”
Tống Dụ vốn không quan tâm việc nàng lật lại chuyện cũ năm xưa, nhưng hiện tại bên cạnh lại đang có người ngoài.
Nói chuyện xưa ra làm mình xấu hổ, vậy thì cái uy nghiêm của Thái tử biết để ở đâu đây?
Hắn thấy Tạ Cẩn không có chút biến sắc nào mới cảm thấy hài lòng, biết tiểu gia hỏa này thức thời: “Ngày mai ta sẽ mang theo Đường Nghiên đi đánh trận, còn ở đây ta sẽ lưu lại hai vị tướng quân lão luyện thành thục thủ thành.
Các ngươi cũng có thể yên tâm lưu lại đây dưỡng thương, chờ tin chiến thắng từ ta.”
Thẩm Nhiêu suy nghĩ một chút rồi nói: “Đường Tướng quân hiển nhiên là dũng mãnh trung nghĩa, chỉ là nàng chưa bao giờ đi lên chiến trường, như này có được hay không?”
Đối với việc này Tống Dụ thờ ơ khoát tay: “Không có việc gì,