Đề phòng nàng thất bại, sẽ bị chuyển vào bên trong.
Như vậy thì đồng bọn của ta nhất định sẽ bị Triệu Tây nhắm tới, sớm muộn gì cũng phải chôn chung một chỗ với hắn.
Thẩm Nhiêu nói: “Khi làm việc gì, người ta cũng luôn muốn tìm lợi ích cho bản thân mình.
Việc này ta biết rõ.
Nhưng phải phải xem Lương công công, có muốn mạo hiểm hay không?
“Vậy mạn phép cho hỏi Thẩm thiếu khanh đây có thể cho ta bao nhiêu lợi ích?” Lương Cửu dùng giọng điệu dò hỏi để nói.
Thẩm Nhiêu nói: “Nếu việc này thành công, thì sau này ngài có thể tự mình phụ trách cả Đông xưởng.
Còn nếu không thì bổn quan vẫn sẽ bảo vệ ngài toàn thân mà rời đi.”
Lương Cửu cười liếc nhìn thanh trường kiếm bên cạnh, trong lòng cảm thấy có chút sợ hãi, nói: “Không phải ta đánh giá thấp người, mà là người sao lại tự tin như vậy chứ?”
Ông ta đã ở trong cung nhiều năm thế nên đôi mắt ông ta lúc nào nhìn người cũng luôn đa mưu túc trí như thế.
Thẩm Nhiêu cầm đao lên, mắt vẫn nhìn theo xe ngựa đang dần tiến xa, đứng trong gió, vạt áo khẽ đung đưa, khuôn mặt được ánh trăng chiếu xuống vừa dịu dàng vừa trầm tĩnh..
“Xong rồi?” Hình Bắc lấy đi cây đao trong tay nàng, tay hắn vô tình chạm vào tay nàng, liền lập tức rút tay lại.
Thẩm Nhiêu cũng không để ý, nhẹ nhàng nói: “Hoàn thành rồi.”
Hình Bắc tò mò hỏi: “Ngươi dùng thứ gì để thuyết phục được hắn ta?”
“Thái tử.” Nàng cần sự giúp đỡ, thái tử cũng vậy.
Hình Bắc không nhanh không chậm mà nói: “Có điều này tôi rất tò mò.”
“Cái gì?”
“Nghe nói nhà họ Thẩm có nề nếp gia phong, dạy dỗ con cái trong nhà cực kỳ nghiêm khắc.” Hắn đi vòng quanh nàng hai lần, mới lắc đầu nói: “Ta thật không hiểu ra được, Thẩm đại tiểu thư đây là người nổi tiếng khắp kinh thành, lại bị một người như Tạ Cẩn thu hút đến vậy?”
Một người sinh ra trên mây, người kia sinh ra trong bùn.
Tính tình, xuất thân, không có gì giống nhau thì làm sao đến được với nhau?
Thẩm Nhiêu mặc kệ lời nói của hắn ta, tự mình đi về phía trước.
Hình Bắc sau đó lại nói: “Tạ Cẩn dùng thủ đoạn quỷ quyệt gì để ép buộc cô vậy? Hay là Thẩm thiếu khanh cô có mục đích không trong sáng muốn cùng làm chuyện đó với hắn ta?
Hắn muốn nói gì?
Thẩm Nhiêu dừng lại, nghiêng đầu nhìn, vẻ mặt lãnh đạm.
“Ta muốn nói…”
Hình Bắc tiến lên vài bước nhếch miệng cười: “Nếu Thẩm đại nhân không chê, chúng ta có thể làm bạn tốt với nhau được không?”
Thẩm Nhiêu sắc mặt đột nhiên có chút hưng phấn, nhìn hắn vài lần dường như nhịn không được nói
“Ồ?”
“Nếu đại nhân không nỡ bỏ Tạ Cẩn thì cũng không sao, thần có thể làm bạn tốt của người, không cho hắn biết là được.” Hình Bắc đến gần nàng, ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người nàng, nhất thời bị mê hoặc, trái tim càng thêm rộn ràng.
Thẩm Nhiêu tranh thủ lúc hắn ta không để ý rút trường kiếm đặt ở bên cạnh kề lên cổ hắn ta, hơi nheo mắt lại, trên mặt mang theo ý cười nhẹ: “Loại quan hệ này có vẻ hay đấy, nhưng mà việc này cũng rất quan trọng.
Hay là ngươi hỏi thử các tiền bối của ta.
Nếu bọn họ cho phép, bổn quan sẽ cân nhắc.”
Biết là nàng sẽ từ chối, nhưng không ngờ lại thẳng thắn như vậy, Hình Bắc hơi thất vọng, kẹp chặt lưỡi dao vào giữa hai ngón tay rồi từ từ rời đi, cười nói: “Chỉ là đùa chút thôi, sao Thẩm đại nhân đây lại tức giận như vậy chứ?”
“Hình thống lĩnh đây lớn lên cũng khá tuấn tú đấy.”
Thẩm Nhiêu đẩy lại thanh trường kiếm vào bao kiếm, cười nửa miệng nói: “Hay là ta trở về tiến cử ngươi với công chúa, để ngươi làm bạn của nàng.”
Hình Bắc biết nàng không muốn chịu thiệt, bất lực lắc đầu: “Ta sợ lỡ như không thành thì sao? Mong đại nhân hãy bỏ qua cho thần”
“Trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta còn có một trận khó đánh.”
“Tuân lệnh.”
Khi có sắc lệnh chính thức của Hoàng đế thì vào ngày hôm sau, cả triều đình và phe đối lập đều trở nên sửng sốt.
Ngay cả Triệu Tây, vừa là thái giám vừa là đốc chủ của Đông xưởng cũng không biết chuyện này, lúc nào cũng thận trọng bình tĩnh, lúc này mới trợn tròn mắt.
Hắn nhìn Lương Cửu đang đọc ý chỉ, nắm chặt tay áo nghi ngờ nhìn hắn.
Lương Cửu cho rằng mình vô tội, lắc đầu không dấu vết tỏ ý không biết.
Thụy Vương vội vàng đứng dậy, lớn tiếng nói: “Đông xưởng đã trung thành với hoàng đế của tất cả các triều đại.
Nếu chúng ta muốn điều tra Đông xưởng để tìm một cái xác chết không rõ nguồn gốc, vậy thì e rằng nó sẽ làm lòng người tổn thương…”
Vốn dĩ hắn là người có thân phận lớn nhất trong đây nên cũng là người đứng đầu, nhưng bây giờ Thái tử đã trở lại triều đình, hắn đành phải lùi ra sau nhường lại vị trí này..
Thái tử Tống Dụ mặc áo choàng màu đỏ, đội mão vàng cột cao mái tóc đen, thể hiện thần thái tươi trẻ.
Hắn liếc mắt nhìn người phía sau, đầy mỉa mai: “Hoàng huynh lỗ tai của huynh không tốt sao?”
“Cái gì?”
Thụy Vương nhất thời không kịp phản ứng lại
Đã bị Tống Dụ nói tiếp: “Phụ hoàng, đó là ý chỉ.
Người có hỏi qua ý kiến của con không? Hay là con đưa bút cho người, để người tự mình viết?”
“Phụ hoàng nhi thần không có ý này…!”
Thụy Vương sợ tới mức vội vàng quỳ xuống.
Hoàng đế Hoằng Tuyên nhướng mày, ho khan vài tiếng: “Thái tử làm sao có thể đùa giỡn với hoàng huynh của ngươi như thế này? Đừng hù người.
Chuyện này trẫm đã có quyết định, Ôn Ngự Sử Ôn Tĩnh Thành đâu?”
Ôn Tĩnh Thành đứng ra nói: “Có thần.”
“Ta lệnh cho ngươi ở bên cạnh họ hỗ trợ giám sát, bãi triều.”
“Tuân lệnh.”
Thẩm Nhiêu mang theo không nhiều người, chỉ có Hình Bắc và Ôn Tĩnh Thành.
Tuy chỉ có hai người bọn họ đã đủ làm cho người ta sợ hãi rất nhiều rồi, dù sao trong tay nàng vẫn còn đang cầm Thượng Phương Bảo kiếm.
Điều đó có nghĩa là gì? Ai không tuân theo sẽ bị chém chết?
Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra rằng cuộc điều tra này chỉ là giả vờ, sự thật đằng sau chính là họ sắp thay máu mới cho Đông xưởng.
Có người định làm nàng vấp ngã, nhưng Thẩm thiếu khanh lại trực tiếp ra lệnh lôi hắn ta ra đánh cho hai mươi gậy.
Dưới sự đàn áp thô bạo như vậy, không một ai dám lên tiếng phản đối.
Về phần Ôn Ngự Sử được phái đến giám sát và hỗ trợ? Nhưng thực chất là vừa uống trà vừa tán gẫu, làm ngơ trước mọi chuyện.
Khá lắm, tất cả đều là cá mè một lứa!
Bọn họ tại Đông xưởng này làm đến gà bay chó chạy, khiến những người bên ngoài không thể ngồi yên.
Lúc này bên trong phủ của công chúa, Thụy