Nhưng mà rốt cuộc Trưởng công chúa đã cho nàng uống thứ gì chứ? Thẩm Nhiêu vừa bước ra khỏi chỗ đó, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bụng không nhịn được quặn đau, tầm mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Đầu óc nàng càng lúc càng mơ mơ màng màng hơn không biết phải đi đâu về đâu, cũng không biết đang đi đến một nơi hẻo lảnh nào.
Nàng thật sự chịu không nổi nữa, trước mắt một mảnh tối tăm, thân mình mềm nhũn cứ thế ngã xuống.
Trong con đường yên ắng, lá cây vẫn còn đọng lại những giọt sương, Cẩm Y Vệ phóng ngựa đi qua, những giọt sương từ từ nhỏ xuống.
Vào tới đô thành Đại Ninh, đi tới một con phố một người mặc trang phục kỳ lân cưỡi ngựa đến nghênh đón Cẩm Y Vệ, mỉm cười nói: “Lão đại, ta biết là người sẽ đi ngang qua đây! Ta đến đây để chúc mừng người.”
“Ta sợ là ngươi muốn chết.” Tạ Cẩn ghìm ngựa dừng lại, không kiên nhẫn nhìn hắn ta để những người khác đi trước.
Lục Viễn gãi đầu nói: “Thuộc hạ tới đây là muốn nói tin tức tốt cho người nghe.”
“Có rắm mau thả.”
“Hiện giờ Thẩm đại nhân là Hộ bộ chính tam phẩm tạ thị lang, đã vào nội các, được gia phong là đại học sĩ của Văn Uyên Các!”
Nàng thăng quan mà Tạ Cẩn cảm thấy so với chính mình thăng quan còn vui vẻ hơn nhiều, hắn nhịn không được nhếch miệng cười: “Được rồi, tính là công lao của ngươi, trở về sẽ thưởng cho ngươi.”
“Được ạ.”
Trong lúc bọn họ tiếp tục phóng ngựa đi về phía trước, Lục Viễn lại hét lên, hắn ta chĩa roi ngựa chỉ vào phía bên trái dưới gốc cây nói: “Lão đại, mau ngừng lại đã, người xem ở bên kia có phải có người đúng không.”
Tạ tư lệnh đã ở bên ngoài bận việc một thời gian, bộ dáng phong trần mệt mỏi, nét mặt đã không còn kiên nhẫn, hắn hơi giảm tốc độ lạnh lùng nói: “Ngươi đem người ném tới cửa Thuận Thiên Phủ Thự, sẽ tự có người tới nhặt xác.”
Cẩm Y Vệ chịu phụng hoàng mệnh, một vài người chết trên đường cái cũng không phải việc do bọn họ quản, Tạ Cẩn càng không muốn quản đến chuyện rắc rối của người khác.
Lục Viễn tâm địa mềm lòng khi nhìn thấy người nằm ở đó chính là một cô nương.
Thật đáng thương, hắn ta đành phải để bản thân tự mình đi lên làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Lục Viễn đi qua, nhảy xuống từ trên lưng ngựa, nhìn thấy một nữ tử mặc váy áo màu vàng nhạt nằm nghiêng trên mặt đất, nhìn bóng dáng lả lướt hấp dẫn chắc chắn là một tuyệt sắc.
Hắn ta thương hương tiếc ngọc, ngồi xổm xuống cầm vỏ dao lật người qua đối mặt với chính mình, vừa nhìn thấy mặt, vẻ mặt hắn ta đại biến vội vàng quay đầu kéo căng cổ hét lớn: “Đại nhân, đại nhân, lão đại người mau trở lại đây, nhanh lên!”
Giọng kêu đứt quãng giống như lệ quỷ, Tạ Cẩn đang ở rất xa không nghe thấy được mới là lạ, hắn thít chặt dây cương, áp xuống đáy lòng bực bội, chậm rì rì cưỡi ngựa đi qua.
“Làm cái gì đấy?” Nếu như không có lý do chính đáng thì đừng mong xoa dịu được cơn bực bội trong lòng Tạ đại nhân.
Lục Viễn nhìn người nữ tử đang nằm trên mặt đất cảm thấy ôm cũng không được mà không ôm cũng không được, thấy hắn đi tới mới vội vàng tránh ra nói: “Đây là Thẩm đại nhân mà!”
Thẩm Nhiêu?
Tạ Cẩn quét sạch nỗi bực bội lúc trước, tầm mắt rơi xuống trên mặt người đang nằm dưới mặt đất, trong lúc nhất thời đột nhiên cảm thấy kinh sợ, hắn lập tức nhảy xuống ngựa, chặn ngang ôm người vào trong ngựa vội vàng kêu: “Thẩm Nhiêu, Nhiêu Nhiêu.”
Lục Viễn phát hiện chuyện càng không ổn: “Đại nhân, sao trên người Thẩm đại nhân toàn là máu vậy, ôi trời ơi, nhiều máu như vậy!”
Tạ Cẩn dán mặt cảm nhận hơi thở của nàng, vẫn còn hô hấp, hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, cưỡi ngựa đưa Thẩm Nhiêu đi tới y quán thường tới.
Tuy rằng còn chưa tới giờ mở quán, nhưng mà sự cấp tòng quyền (*), người bệnh đang gặp nguy hiểm nên đại phu tất nhiên sẽ không từ chối.
*Sự cấp tòng quyền: khi có chuyện rất gấp rất vội, phải coi tình hình mà quyết định
Huống hồ Tạ Cẩn quyền cao chức trọng, lão đại phu cũng hoàn toàn không muốn đắc tội.
Vị đại phu này họ Tôn, là nữ y giả có tiếng trong kinh thành, rất có đức cao vọng trọng: “Sao lại nhiều máu như vậy? Để cho bà lão cởi y phục của nàng ấy xem trước để xem vết thương trên người nàng ở đâu, Tạ đại nhân ngài cũng đi ra ngoài đi.”
Tạ Cẩn bất động.
Tôn đại phu trầm mặt xuống: “Tạ đại nhân!”
Trong phòng có hơi ấm, thân thể Thẩm Nhiêu co rút cuộn tròn lại không ngăn được phát run, người vẫn luôn không có ý thức tỉnh lại.
Tạ Cẩn nhìn dáng vẻ này của nàng mà đau lòng, hắn cởi áo choàng trên người nàng xuống, đi qua ôm người vào trong ngực để nàng dựa vào trong lồng ngực của mình.
“Bắt mạch.” Giọng nói của hắn vừa ngắn gọn lại kiên định.
Tôn đại phu thấy vậy cũng không nói gì nữa, bắt mạch cho Thầm Nhiêu xong rồi cởi y phục kiểm tra cơ thể cho nàng, thật lâu sau mới nói: “Lần trước bà lão bắt mạch cho Thẩm đại nhân thì phát hiện đại nhân thể chất hàn.
Mạo muội hỏi một câu, ngài có biết bao lâu rồi nàng ấy không có nguyệt sự rồi không?”
“Hình như… Rất lâu rồi, khoảng một năm không có.” Tạ Cẩn càng nói trong lòng càng không chắc chắn.
Tôn đại phu nói: “Ai, trước đây có phải nàng ấy đã từng dùng qua dược vật gì đúng không? Thể chất của nàng ấy vốn đã khó có thể có thai, bây giờ nàng ấy lại dùng dược vật rất có hại cho nữ tử.
Ngày sau nếu như muốn mang thai chỉ e hy vọng càng xa vời.”
Bà ấy nói rất uyển chuyển nhưng Tạ Cẩn có thể nghe hiểu được, ngụ ý của bà ấy chính là căn bản Thâm Nhiêu không thể mang thai được.
Chẳng trách sau này Thẩm Nhiêu lại không uống tránh tử dược nữa, chỉ e rằng nàng đã sớm biết tình trạng sức khoẻ của mình.
Nhưng mà làm sao đột nhiên nàng lại uống loại dược này?
Tạ Cẩn nắm chặt bàn tay lạnh như băng của người trong lồng ngực nói: “Giữ được mạng cho nàng là được rồi còn lại không quan trọng, mong ngài đừng để lộ cho người khác biết.”
“Bà lão đã biết.” Tôn đại phu gật đầu, bảo dược đồng đi lấy thuốc sắc sau đó lấy châm ra: “Đại nhân cứ đặt nàng ấy xuống trước đi, để ta châm cứu cầm máu cho nàng ấy trước đã.”
Tạ Cẩn cẩn thận thả nàng xuống, nhìn nàng mà trong lòng đầy mù mịt, nàng tình nguyện tự làm thương tổn bản thân mình cũng không muốn lộ nửa câu ra với hắn.
Nhìn lòng tay tất cả đều là máu, đôi mắt hắn giống như cũng đang nhiễm một tầng máu.
Sau khi uống thuốc không bao lâu, Thẩm Nhiêu có tỉnh lại một lần nôn hết tất cả thuốc ra ngoài, sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng.
Tạ Cẩn đỡ lấy nàng để tránh cho nàng bị ngã ra khỏi giường.
Thẩm Nhiêu thấy hắn cũng có hơi kinh ngạc, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, vừa định nói gì đó nhưng