Lục Viễn, lúc này đã được thăng làm Tiết độ sứ, nhưng vẫn còn mặt mày cau có, suýt nữa đã đem mũ ném hết ra sau đầu: “Vừa rồi, sau khi chúng ta bắt sống tất cả quân phản loạn, tướng quân Uy Liệt đột nhiên nói đường xa, sợ rằng sẽ có nhiều biến cố.”
Tạ Cẩn ngắt lời hắn: “Nói trọng điểm.”
“Vốn dĩ hắn muốn đưa Đường tướng quân đi, nhưng Thẩm thị lang đột nhiên nói nàng là Thái tử phi lại còn lấy thẻ bài của Thái tử ra để chứng minh thân phận của mình.”
“Sau đó tướng quân Uy Liệt liền bắt cóc Thẩm thị lang chạy rồi.”
Tống Dụ sững sờ, há hốc mồm.
“Ta cho nàng thẻ thắt lưng, không phải để dùng như vậy.”
“Ta sẽ dẫn Cẩm Y vệ đuổi theo, ngươi ở đây thu dọn đống hỗn độn này, bệ hạ còn cần ngươi.”
Tạ Cẩn giọng nói càng ngày càng xa, người đã sớm cưỡi ngựa đi xa rồi.
Tống Dụ bóp roi ngựa gầm lên
“Sao ngươi không ở lại đây, ta sẽ tự đi cứu tỷ tỷ! Tên tội phạm khi quân lại dám ra lệnh cho bổn Thái tử ta!
Một lính canh bên cạnh nói: ‘Vậy thuộc hạ tiếp tục đi bắt Tạ Tư lệnh về sao?”
“Bắt con khỉ, mau dẫn Vũ Lâm Vệ đi theo hỗ trợ.”
“Được.”
Lúc bị Tạ Cẩn đuổi theo trên đường, hắn vô cùng lo lắng và hối hận, không ngờ tướng quân Uy Liệt lại hèn hạ đến mức bắt người làm con tin, càng không ngờ Thẩm Nhiêu lại liều mạng như vậy, bảo vệ Đường Quý Hạ khỏi tai họa.
Tiến lên bảo vệ nàng, làm tất cả để được ở bên cạnh nàng.
Nếu nàng xảy ra chuyện gì, thì việc hắn làm bây giờ có ích gì chứ!
Cũng may thời gian còn ngắn, đại quân chưa đi bao xa, vừa nhìn thấy quân của Uy Liệt, liền bỏ ngựa, dùng sức nhẹ bay tới, trên không trung bay nhảy vài cái.
Tiện chân đạp lên chiếc mũ sắt của tên lính, hắn đã thuận lợi bay về phía trước.
Bộ giáp tạo ra tiếng ồn, thanh đao bay ra khỏi vỏ, chỉ vào tướng quân đang đi đầu, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Nàng không phải Thái tử phi.
Nếu ngươi muốn làm con tin, ta sẽ lấy một người hữu dụng hơn cho ngươi! Thả nàng ra!”
Uy Liệt sửng sốt một chút, không hiểu làm sao khoảng cách xa như vậy mà hắn có thể bay qua.
Sau đó, hắn nhìn Thẩm Nhiêu đang cưỡi ngựa bên cạnh: “Nha đầu, hắn là ai?”
Thẩm Nhiêu mặc một bộ trang phục màu đen tay cầm mũi tên, rất ngông nghênh hùng dũng sờ sờ chóp mũi: “Thủ Đô đốc chỉ huy sứ.”
“Ta không hỏi chuyện này, ta đang hỏi quan hệ giữa hai người là thế nào, sao hắn ta lại đến cứu ngươi? Thái tử đi đâu rồi?”
Uy Liệt nhìn xung quanh, thấy quân của Cẩm Y Vệ vây quanh càng ngày càng nhiều, sắc mặt không khỏi tối sầm lại.
Cẩm Y Vệ có gần mười vạn người, hiện tại đã phái tới hơn bốn vạn người.
Làm cái gì vậy?
Giải cứu sao?
Sau đó hắn nhìn về phía thủ lĩnh Cẩm Y Vệ như dã thú, muốn vồ tới chặt đầu mình.
Làm gì vậy, muốn cướp dâu hay gì?
“Hắn ta không phải bạn tốt của ngươi sao?”
Thẩm Nhiêu hơi do dự gật đầu, do dự trả lời: “Thúc phụ, để con đi nói chuyện với hắn.”
“Đừng…, để ta xem đứa nhỏ này có thể làm được gì.”
Uy Liệt ngứa tay, cầm cây thương cổ, nhảy xuống ngựa, chỉ vào Tạ Cẩn: “Nếu thắng ta, ngươi có thể dắt người đi, nếu không thì ta sẽ mang nàng về làm thiếp.”
“Uy Liệt, coi chừng lá gan của ngươi, muốn cướp người về làm thiếp sao.”
Tạ Cẩn hướng trường kiếm đâm thẳng vào đối phương làm trọng thương, khí tức điên cuồng chạy tới cực điểm, không khí xung quanh cũng trở nên ngưng trệ.
Các vũ khí giao nhau, ánh sáng lạnh thường xuyên xuất hiện, các tia lửa cũng theo đó được bắn ra.
Thẩm Nhiêu: “…”
Không xong rồi, Tạ Cẩn tức giận rồi.
Không biết đã qua bao nhiêu hiệp, nhưng cây thương cổ trong tay Uy Liệt trực tiếp bị cắt đứt, con đao xuân thêu thẳng vào đầu hắn.
Uy Liệt làm sao có thể nghĩ rằng người đàn ông này lại hung dữ như vậy: “Mẹ kiếp.”
“Tạ Cẩn, đừng giết hắn.” Cũng may Thẩm Nhiễm biết Tạ Cẩn trở nên hung ác, nên sớm đã tới gần ngăn cản.
Lưỡi đao của Tạ Cẩn đang ở trên cổ đối phương khiến hắn không nhúc nhích, đôi mắt đỏ ngầu của hắn lạnh lùng nhìn nàng, không nói lời nào.
“Đừng lo lắng, hắn sẽ không hại ta và cũng không định hại ta.
Uy Liệt là cấp dưới cũ của ông nội, hơn nữa đối với ta cùng ông nội rất kính trọng, làm sao có thể hại ta được.”
Thẩm Nhiêu xuống ngựa đi tới, vỗ vỗ cánh tay hắn, mới nhận ra bắp thịt đang căng thẳng, trong lòng không khỏi mềm nhũn, nhẹ giọng nói: “A Cẩn.”
“Ngươi có biết, ta sợ muốn chết!”
Tạ Cẩn mặc kệ lão nhân gia xấu xa trên mặt đất, ôm nàng vào lòng, gắt gao giữ chặt nàng, nguyện ý muốn cùng nàng hòa làm một thể.
“Nếu nàng xảy ra chuyện thì ta phải làm sao đây.”
Thẩm Nhiêu vỗ vỗ lưng hắn như đang dỗ trẻ con.
“Đừng lo lắng, tuy rằng lúc đầu quả thực là một hành động mạo hiểm, nhưng ta biết tướng quân cũng biết cách sống, cũng tin tưởng vào tầm mắt của ông nội, cho nên ta mới đi theo hắn.”
Còn Uy Liệt sau khi biết thân phận của nàng, đừng nói là bắt cóc, hắn còn muốn mang kiệu đến khiêng người đi
Uy Liệt loạng choạng đứng dậy, vẻ mặt ủ rũ nói: “Thằng nhóc thối này đánh giỏi quá đó.
Con dao đó xém tí nữa đã giết chết ta rồi.
Nó chém ta mấy nhát.
May mà chỉ bị thương ngoài da.”
“Ai bảo thúc phụ già mà không đứng đắn còn muốn kiểm tra hắn làm gì.”
Thẩm Nhiêu trợn mắt nhìn hắn
“Không phải ta sợ nàng không tìm được nam nhân sao? Thân thủ như này, thật sự không tồi, hahahaha.”
Uy Liệt phủi bụi đất trên người, không quan tâm đến vết thương của bản thân.
Tạ Cẩn nhìn hắn đầy phòng bị: “Nếu như nàng không ngăn cản, ta đã sớm tiễn ngươi đi gặp Thẩm lão tướng quân dưới kia rồi.”
Uy Liệt ho khan hai tiếng: “Quá ác liệt.”
Thẩm Nhiêu buông Tạ Cẩn ra, đối mặt với hắn nói: “Tướng quân, còn phải đi một đoạn đường dài, cháu gái chỉ có thể tiễn ngươi tới đây, bảo trọng!”
Uy Liệt nói: “Chao ôi, một người trung thành như Lão tướng quân rốt cuộc lại thành ra như vậy.
Bằng không, tốt hơn hết ngươi nên đi cùng ta.
Ta sẽ coi ngươi như máu mủ ruột thịt của mình mà bảo vệ!”
Thẩm Nhiêu lắc đầu: “Thúc phụ, Thái tử là đệ đệ con, con muốn hết sức giúp đỡ hắn, hơn nữa con cũng đã tìm được gia đình nhỏ của riêng mình.
Có hắn ở đâu, thì đó mới là nhà của con.”
Nàng nhìn người bên cạnh, đôi mắt trong suốt, chiếu sáng rạng ngời.
“Được rồi, được rồi.”
Uy Liệt không hỏi mà nói: “Nếu một ngày nào đó ngươi không muốn ở kinh thành nữa, có thể đến tìm ta.
Chỉ cần ta có miếng ăn, ngươi nhất định sẽ không đói!”
Thẩm Nhiêu vẻ mặt trịnh trọng, lùi lại nửa bước, chắp tay cúi đầu, nói: “Hộ Bộ Tả thị lang, Văn Uyên các Đại học sĩ Thẩm Nhiêu, đa tạ Uy Liệt tướng quân.”
Tướng quân Uy Liệt đến Kinh thành lần này chỉ để giúp Hoàng thượng dẹp loạn.
Về phần trả thù, hắn chưa từng nghĩ tới.
Dù có hơi buồn nhưng người con trai đó thực sự có tính xấu, giữ hắn lại sẽ gây ra tai họa cho nhân gian, chết đk cũng tốt.
Hiện tại mọi chuyện đã xong xuôi, hắn đương nhiên muốn rời đi.
Bằng không, hắn phải cầm quân mà ở dưới mắt hoàng đế, thật là phiền phức.
“Ta đi đây.”
Uy Liệt tướng quân sải bước về phía con ngựa chiến của mình, trèo qua, sau đó nhìn Thẩm Nhiêu thật sâu rồi xua tay
“Toàn quân tuân lệnh, xuất phát.”
“Rõ.”
Các tướng sĩ đáp lại với khí thế mạnh mẽ.
Sau khi họ đi, Đường Quý Hạ cùng Vũ Lá.
Vệ mới tới
“Ta có phải đã tới muộn không?”
Thẩm Nhiêu trợn mắt nhìn cô
“Sao bây giờ cô mới tới?”
“Đi lạc đường.”
Đường Quý Hạ che mắt, liều mạng lao về một hướng, mới phát hiện mình đã đi tới một ngã ba đường.
“Cảm ơn trời đất cô không sao, nếu không ta lại mất ăn mất ngủ.”
Tạ Cẩn mặc kệ kẻ ngốc không biết đường, lên ngựa, vươn tay