Quả nhiên là đã ch/ết, trơn trượt không giữ được, hắn thật muốn bắt người lại đánh đòn, xách người tới nói: “Đi.”
“Đi đâu?”
“Xuống hầm.”
Thẩm Nhiêu đột nhiên đứng lên thay quần áo, rồi mang giày, vừa mới chạy tới cửa thì lại lui về: “Hẳn là ta phải trèo cửa sổ.”
Đúng, chính là trèo qua cửa sổ phía sau phòng ốc này, tránh đụng phải người nào đó không nên đụng phải.
Cô nương đi vô cùng nhanh nhẹn, Tạ Cẩn vốn muốn đi cửa lớn, nhưng lại yên lặng lui ra sau hai bước, cũng cùng nhau trèo qua cửa sổ.
Ban đêm vẫn có mấy hòa thượng học kinh vào buổi tối, nơi khác không có người, hiện tại vẫn còn lại hai nha dịch đang canh giữ ở hầm rượu.
Hai người ở đó bày bàn uống rượu ăn đậu phộng, vừa đốt ngải thảo để đuổi muỗi, vừa nói chuyện phiếm một cách nhàm chán.
“Lưu đại nhân đến thì cứ ngồi ở đó không làm gì, sao Ôn ngự sử vừa tới, hắn ta lại tích cực như vậy?”
“Chuyện của quan trên chúng ta đừng có quản, tám phần là muốn biểu hiện? Cũng có thể… Ai mà biết được, không liên quan đến chúng ta thì đừng quản.” Nha dịch này nói xong thì lập tức nhìn thấy Thẩm Nhiêu đang vội vàng đi tới, còn lấy ra yêu bài giơ về phía hắn, nói là muốn đi xuống.
“Thẩm đại nhân, đêm khuya thế này ngài còn phải điều tra án sao? Thật đúng là cần cù, nhưng Lưu Thiếu Khanh chúng ta nói, việc này không cần vội vàng, nếu muốn điều tra án, có thể chờ ngày mai đại nhân đến, lại cẩn thận thảo luận.” Thái độ nha dịch rất rõ ràng, chính là đang ngăn cản nàng, không cho nàng đi.
Thẩm Nhiêu khẽ cong khóe môi, nheo mắt lại, ngữ khí vẫn rất hòa nhã: “Cho nên, bản quan không thể đi xuống?”
Nha dịch cười bồi thường hai tiếng, trên mặt lộ ra vẻ khó xử nói: “Cũng không phải không thể đi xuống, ngài xem, vụ án này có Lưu Thiếu Khanh vất vả, lại có Ôn Ngự Sử ở bên cạnh hỗ trợ, bọn họ cũng không vội, ngài gấp cái gì?”
“Nếu hiện tại bản quan cứ muốn xuống dưới, các ngươi định sẽ như thế nào?”
Nha dịch nghẹn một chút, cùng người bên cạnh trao đổi ánh mắt, thấp giọng nói: “Vậy cũng không phải, nhưng Dung Tiểu sẽ đi bẩm báo với Lưu Thiếu Khanh, để đại nhân đi cùng ngài.”
Tạ Cẩn vẫn đứng sau lưng Thẩm Nhiêu dần mất kiên nhẫn nên nhíu mày, không muốn trì hoãn thời gian, lập tức ném yêu bài về phía nha dịch.
Nha dịch nhận lấy rồi nhìn kỹ, đồng tử co rút lại, sắc mặt trắng bệch, vội vàng quỳ xuống, run rẩy đem hai tay dâng yêu bài lên: “Tiểu nhân không biết Tạ Chỉ Huy Sứ đến, xin ngài tha mạng.” Nếu đắc tội với Tạ Cẩn, đến lúc đó hắn lột da bản thân mình cũng không có chỗ kêu oan.
Tạ Cẩn lấy lại tấm yêu bài, thờ ơ hỏi: “Cho nên, ngươi còn cảm thấy cần phải đi mời Lưu Thiếu Khanh hay không?”
“Tối nay người nào tiểu nhân cũng chưa từng thấy qua, không có bất kỳ dị thường nào.” Nha dịch này rất thức thời.
Thẩm Nhiêu khoát tay áo, sai người lui ra, theo thang bò xuống.
Nàng vừa mới rơi xuống đất, thì nhìn thấy Tạ Cẩn trực tiếp nhảy xuống, vững vàng đứng trên mặt đất, còn thuận tiện đỡ lấy nàng, trong tay cầm một cái đèn lồng, ở trước mắt nàng lắc lư, “Thẩm đại nhân không nhìn thấy rõ đường sao?”
Thẩm Nhiêu trừng mắt nhìn hắn, lập tức cầm lấy đèn lồng, sau đó đi dạo vài vòng xung quanh nói: “Ngỗ tác của Đại Lý tự chỉ nói với ta là Bình Quận Vương bị treo cổ, ngay cả việc đứt ngón tay cũng chưa từng nhắc tới, Lưu Thiếu Khanh này cũng cản trở ta ở khắp nơi.”
Trong giọng nói của nàng xen lẫn chút cười lạnh: “Nói trong lòng bọn họ không có quỷ, ai tin?”
Tạ Cẩn cảm thấy lúc nhìn nàng cúi đầu suy nghĩ rất thú vị, ôm Tú Xuân Đao đứng ở một bên, có chút hứng thú nhìn nàng, thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh.
Nàng cầm đèn lồng cẩn thận nhìn trên mặt đất, lẩm bẩm: “Lúc trúng độc chắc chắn là đã phải ch/ết, không thể nghi ngờ, nhưng lại ẩn nấp để đến đây ngụy trang thành treo cổ, ngón tay không còn, thủ đoạn như thế, hẳn là thâm thù đại hận.”
“Nàng ngẩng đầu nhìn phía trên.” Tạ Cẩn dùng vỏ dao vỗ nhẹ vào lưng nàng, ra hiệu bảo nàng ngẩng đầu lên.
Cột trên được dựng lên để tạo ra thành những ngăn để chứa đồ đạc, phía trên đều là bụi bặm, thoạt nhìn như chưa từng có người dọn dẹp qua.
Thẩm Nhiêu đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên: “Nhìn cái gì?”
Tạ Cẩn ghét bỏ nhìn vóc người của nàng, cùng với đôi chân không quá nhanh nhẹn, nhìn không nổi nữa, nên lập tức nâng eo nàng, ôm người lên.
“Ngài làm gì vậy?” Thẩm Nhiêu không nghĩ tới, đã ở đây rồi mà hắn cư nhiên còn có hứng thú ôm mình, thật không biết chọn chỗ.
Thấy nàng tức giận quá thú vị, Tạ Cẩn khi nâng người lên, trong mắt có ý cười cũng có chút bất đắc dĩ: “Để nàng nhìn lên trên.”
Thẩm Nhiêu sửng sốt, lập tức cầm khăn che miệng mũi, lấy tay quét bụi bặm, rồi nhìn kỹ, sau đó thì kinh ngạc: “Sâu mọt rồi sao? Bên trong cột gỗ lại rỗng nhiều như vậy?”
Người báo án nói Bình Quận Vương bị treo ở đây, nhưng cột gỗ này bị sâu mọt thành như vậy, chống đỡ một lúc thì sẽ lung lay như sắp đổ, làm sao chịu được sức nặng của Bình Quận Vương.
Phải, lại nói dối.
“Đến bây giờ ngay cả người báo án ta cũng chưa từng thấy qua, Lưu Thiếu Khanh kia cái này cũng không được, cái kia cũng không xong, cả miệng không có mấy câu nói là thật.” Thẩm Nhiêu ý bảo hắn buông mình xuống, nên Tạ Cẩn đặt người xuống mặt đất, khinh thường hừ một tiếng: “Phế vật Lưu Hạ kia? Ngoại trừ làm bộ làm tịch, rắm cũng không dùng được, làm gã sai vặt trông coi cũng không xong.”
Chỉ Huy Sứ đại nhân luôn luôn không để người khác vào mắt, kiêu ngạo, ương ngạnh nổi tiếng.
Thẩm Nhiêu nghe hắn nói chuyện thì cảm thấy vui vẻ, vỗ vỗ lưng hắn: “Người ta tốt xấu gì cũng là tam giáp, không coi trọng như vậy sao?”
“Ngoại trừ nịnh nọt, một chuyện nên làm cũng chưa từng làm được.” Tạ Cẩn tựa hồ nói thêm hai câu nữa, cũng không ngại làm bẩn miệng mình, sau đó thì bắt lấy nàng, rồi đưa ra khỏi hầm.
Thẩm Nhiêu thấy hai nha dịch kia còn ở đây, nên tiến lên hỏi: “Người báo án là ai, các ngươi có biết không?”
“Cái này…” Tiếp nhận ánh mắt sắc bén của Tạ đại nhân, trong đó một nha dịch nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: “Là giám tự Tĩnh An tự, Vô Niệm.
Ngôi nhà của ông ta đã được bảo vệ nên không ai có thể tiếp cận.
Ngài đừng nói là ta nói, bằng không Lưu Thiếu Khanh sẽ giết ch/ết ta.”
“Yên tâm, hắn ở đâu?”
Sau đó nha dịch chỉ một về một hướng.
Thẩm Nhiêu gọi Tạ Cẩn tới nói: “Giúp ta một việc.”
“…Đi thôi.” Không cần nàng nói, hắn cũng biết nàng đang muốn làm gì, nhanh chóng ôm eo của nàng, rồi nhẹ nhàng đưa người bay lên bầu trời đêm, sau vài bước nhảy, thì đã tìm được ngôi nhà đang được người trông coi.
Tạ Cẩn không đặt mấy tên đang canh cửa kia vào mắt, lặng yên không một tiếng động mà nhảy lên nóc nhà, rồi mở ngói ra, ý bảo nàng đừng lộn xộn, mau nhìn xuống phía dưới.
Thẩm Nhiêu dùng khẩu hình nói: Tạ đại nhân động tác thật thuần thục, chắc là thường xuyên làm? Tạ Cẩn trợn trắng mắt có chút bất đắc dĩ, để cho nàng thành thật một chút, nghe động tĩnh.
Nói như thế nào đây, đến sớm không bằng đến đúng lúc.
Có lẽ việc họ điều tra vụ án ngày hôm nay, đã làm cho một số người thấy lo lắng.
Người đang nói chuyện chính là Tả Thiếu Khanh Lưu Hạ của Đại Lý Tự, ngồi trên ghế hổn hển nói: “Đuổi Bắc Trấn Phủ Ty đi, còn tưởng rằng gối đầu vô ưu, ai ngờ được Hộ bộ Thẩm Nhiêu lại khó chơi như vậy.
Chỉ là vài tên tiểu bối thế nhưng lại đều không